Bạch! Bạch!
Tiếng vó ngựa đạp trên nước đọng, dần dần tiến tới.
“Tiểu Tĩnh a, không cần đau lòng như vậy, thúc sẽ giúp ngươi cùng hắn đoàn tụ. Đúng rồi, còn phải thay ta hướng cha cháu chào hỏi nữa. Ha ha ha.”
Thanh âm vang vọng đắc ý nhưng lại rất làm người ta chán ghét.
Lê Tĩnh ánh mắt đờ đẫn nhìn lên Tần Báo Công, không có bất cứ cái gì cảm xúc, chỉ có tử khí tràn ngập mà thôi.
Tần Báo Công một chân đạp vào Lê Tĩnh lồng ngực, một đạp bay tới bốn năm mét. Tần Báo Công cười lớn vẫn không ngừng, thúc ngựa hướng Lê Tĩnh dẫm đạp mà qua.
“Ngươi cùng cha ngươi năm đó một dạng, giống y như nhau cái này tuyệt vọng ánh mắt. Thật là làm ta hoài niệm, hô hấp của ta đang dồn dập, phấn khích khi dược dẫm đạp các ngươi.”
Lý Hằng lấy ra chữa thương dược dịch, liền dùng mấy bình mới cảm thấy tổn thương hồi phục lại một chút, tuy nhiên vẫn là đau nhức không thôi. Một hồi thương thế tạm ổn, có thể cử động tốt, Lý Hằng liền chạy tới.
“Sư phụ, để cho ta tới.”
Đối với việc hành hạ Lê Tĩnh, Lý Hằng phải nói là chờ đợi đã lâu, bao đêm nằm mơ đều nghĩ tới cảnh tượng này, cho nên động tác có mấy phần thuần thục.
Lý Hằng đi tới, chân dẫm lên bàn tay của Lê Tĩnh, ghì mạnh, hơi di lại mấy lần, cười lên sung sướng.
Không biết qua bao lâu, mưa cũng ngừng rơi, gió thổi quạnh quẽ, mỗi lúc một mạnh.
Lê Tĩnh hô hấp đã là rất yếu ớt, nhưng từ đầu chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-linh-ky/1244410/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.