Một chiếc giường bằng gỗ cây đàn được chạm khắc hoa văn, Hạ Lan Yên nằm trên đó sắc mặt hết sức tái nhợt, hô hấp nhẹ nhàng, tựa như gió thổi một cái liền biến mất.
Sở Yên nhìn Hạ Lan Yên nằm trên giường không có ồn ào, sôi nổi như mấy ngày qua, chẳng qua là dị thường an tĩnh, hai mắt khép hờ.
Lúc này nội tâm Sở Yên vừa sinh khí lại vừa cảm động, ngũ vị tạp bình, không biết là tư vị gì. Đây mà mà Yên hồ ly đa mưu túc trí sao, rõ ràng chính là Yên ngu ngốc làm cho người ta không biết làm sao.
Ánh mắt Sở Yên dần dần nhu hòa "Ngươi không phải nổi danh hồ ly sao, lần này sao lại đần như vậy, thuận lợi đẩy ta xuống nước cũng được đi, tại sao còn muốn hao phí nội lực thay ta giải độc? Ngươi có biết như vậy sẽ khiến cho thân thể ngươi bị tổn thương hay không, phải tịnh dưỡng một thời gian mới khỏi?"
Quay lại trách móc "Thật là đúng là khôn ba năm dại một giờ mà, nếu không phải hôm nay nhìn ngươi nằm ở chỗ này, thật muốn...." Tay gõ trán Hạ Lan Yên, trượt xuống, xoa nhẹ gò má tái nhợt "Cám ơn ngươi ~ Hạ Lan Yên!"
Hạ Lan Yên chìm trong giấc ngủ giống như người nhiều ngày không ngủ, ngủ một giấc dài.
Lông mi thật dài giống như lông vũ, nhẹ nhàng mở ra.
"Tỉnh?" Sở Yên bưng chén thuốc, uyển chuyển cười một tiếng, đi vào.
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Lan Yên rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là thống khổ và hạnh phúc. Xem kìa, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-lenh-rat-ban/648989/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.