Mộ Dung Hi Nguyệt cả người đơn bạc mặc nội sam, chân trần đứng ở bên cửa sổ, tóc đen dài như thác nước thổi lất phất. Ban đêm trống trải chỉ có nàng là còn thức, dẫn tới có chút sợ hãi đêm tối lặng lẽ. Tùy ý mặc gió lạnh như đao cắt thổi vào người, không lo lắng mình mới vừa khỏi bệnh, cũng không cảm thấy lạnh, tựa như chỉ có như vậy mới có thể làm cho sợ hãi trong lòng thoáng giảm đi một ít. Hờ hững liếc mắt túi giấy nhỏ màu đỏ trên bàn mà giáo chủ Hồng Liên Giáo lúc đi lưu lại, tay không khỏi nắm chặt vạt áo, vẻ mặt phức tạp nhìn phương xa, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ đứng như vậy rất lâu.
"Đại nhân, sắc trời cũng không còn sớm, có phải hay không nên đi Ứng thiên phủ ~"Mã phu nhìn Hách Liên Minh Kính ở bên ngoài phủ hết nhìn đông tới nhìn tây thật giống như đang chờ người nào đó, nhắc nhở.
Hách Liên Minh Kính ngẩng đầu nhìn sắc trời, Đại tiểu thư không phải nói sớm tới tìm mình sao, làm sao còn chưa tới nữa?
"Đại nhân?" Mã một lần nữa kêu lên.
"A, gì.." Hách Liên Minh Kính kịp phản ứng đáp một tiếng.
"Đại nhân, có phải đi Ứng thiên phủ hay không?"
Hách Liên Minh Kính thấy Đại tiểu thư còn chưa tới, lên xe ngựa.
"Đại nhân, ngài có muốn đi hay không?"
Hôm qua vội vàng không thèm quan tâm tới Đại tiểu thư, chắc Đại tiểu thư cảm thấy không thú vị, cho nên không tới đi. Vậy cũng tốt dù sao đứng ở đó cũng quả thật nhàm chán. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-lenh-rat-ban/648946/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.