Bắc Sanh thấy Mộ Dung Hi Nguyệt muốn đứng lên, vội vàng ngăn cản "Mau mau nằm xuống, bệnh thành như vậy rồi còn quản những lễ tiết này làm gì!"
"Tạ Hoàng thượng, Hi Nguyệt không thể thỉnh an Hoàng thượng ~" Mộ Dung Hi Nguyệt yếu ớt nói.
"Con nha, con nha, trẫm nói con thế nào, từ nhỏ đã bướng bỉnh rồi, học cái hay không học, hết lần này tới lần khác nhất định phải ra giang hồ lưu lạc, nếu muốn ra giang hồ, coi như cha con không đáp ứng con, con cũng nên nói với trẫm chứ, trẫm không nói sẽ không chuẩn. Trẫm sẽ phái người đi theo bảo vệ con, không cần phải bỏ nhà ra đi. Bây giờ tốt lắm, mới đi ra ngoài có hơn hai tháng tháng liền bệnh thành cái bộ dáng này." Nhìn Mộ Dung Hi Nguyệt từ nhỏ đến giờ, Bắc Sanh lại không có con gái, một mực đem Mộ Dung Hi Nguyệt làm con gái để đối đãi, thấy Mộ Dung Hi Nguyệt bệnh thành như vậy, có chút tự trách bản thân.
"Hi Nguyệt khiến Hoàng thượng và cha lo lắng, là do Hi Nguyệt tuỳ hứng."
"Biết lỗi thì tốt rồi, trước hết đừng nói nhiều, thái y, thái y đâu rồi?"
Hồ thái y quỳ dưới đất vội vàng trả lời "Có vi thần."
"Còn quỳ xuống đất làm gì, mau tới xem bệnh cho Quận chúa!"
"Dạ!"
Hồ thái y vội vàng đứng lên, định bắt mạch cho Mộ Dung Hi Nguyệt, nhưng Mộ Dung Hi Nguyệt co tay lại không để Hồ thái y xem bệnh.
"Quận chúa, vi thần đắc tội, xin Quận chúa đưa tay ra, để vi thần bắt mạch cho ngài."
Mộ Dung Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-lenh-rat-ban/648939/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.