"A a a a!" Hách Liên Minh Kính muốn điên rồi, làm gì có người nào mới năm giờ đã đi dạo phố.
"Này, tiểu người hầu ngươi đi như thế nào mà chậm chạp thế, y như một lão già." Mộ Dung Hi Nguyệt chờ Hách Liên Minh Kính ở phía trước đang cau cái mũi, bất mãn nói.
"Đại tiểu thư, làm gì có ai mới giờ Dậu mà đi dạo phố mua đồ, ngươi nhìn trên đường xem có mấy gia đình mở cửa. Ta thấy chúng ta nên trở về ngủ một giấc đi, được không?" Hách Liên Minh Kính híp mắt, hoàn toàn là bộ dạng chưa tình ngủ.
"Không được!" Mộ Dung Hi Nguyệt rất quả quyết cự tuyệt yêu cầu của Hách Liên Minh Kính. Thấy hắn bộ dạng như người sắp chết định trở về ngủ, liền nhanh chóng kéo Hách Liên Minh Kính đi." Cửa hàng bán đồ trang sức nhất định đã mở cửa, hôm nay bổn tiểu thư nhất định phải mua được đôi bông tai kia."
"A!" Hách Liên Minh Kính ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng "Thật vất vả mới giải quyết xong một vụ án, vậy mà cũng cho ta ngủ thẳng giấc nữa, còn có thiên lý hay không, có để cho người ta sống hay không."
"Bớt nói nhảm và đi nhanh lên một chút ~ "
Rốt cuộc Hách Liên Minh Kính không tình nguyện, bị kéo tới cửa hàng đồ trang sức.
Chưởng quỹ cửa hàng đồ trang sức thấy vị khách hai ngày trước đến xem bông tai vội vàng chào hỏi "Yêu, là cô nương sao, đôi bông tai ngươi muốn mua hôm nay có rồi, để ta lấy cho ngươi xem.
Hách Liên Minh Kính lười biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-lenh-rat-ban/648915/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.