Thượng Thư Vương Tùng Bạch không dám lên tiếng, nếu Bệ hạ đã nói như vậy, nhất định là đã đến huyện Nguyên Giang, nếu sự thật thật đúng như báo cáo, nơi khỉ ho cò gáy như huyện Nguyên Giang thật có dân chúng lầm than, thì Nữ đế bệ hạ đã nổi trận lôi đình rồi chứ đâu thể nào bình tĩnh như vậy. được?
Xem ra là có người đã lừa trên gạt dưới.
Hắn ta có thể nhìn rõ ràng, nhưng các thuộc hạ dưới quyền đều không có đầu óc cho lảm, Tả thị lang ngơ ngác n ệ hạ có phải đã nói nhầm rồi không, theo tin tức báo cáo năm nay, dân huyện của huyện Nguyên Giang không đến 2.000, thu nhập bình quân đầu người hàng năm thậm chí còn không đủ để đóng thuế, còn nói vị Huyện Lệnh Triệu Tĩnh kia thậm chí không thể may nổi một chiếc quan bào mới, phải mặc đồ chäp vá, vậy làm sao hắn có thể nghĩ ra một thứ kỳ diệu như thuốc nổ được”.
“Nghèo đến vậy sao?”, Lời nói của Tả thị lang khơi dậy sự. †ò mò của những người xung quanh.
Một quan viên của Lại Bộ ngờ nghệch nói: “Còn không phải vậy sao, nghe nói Huyện thái gia còn phải cởi trần mông để xử án, chỉ riêng năm nay đã có mười bảy mười tám người chết đói, hàng năm không đóng thuế nổi, nói đây là một trong những huyện nghèo nhất Đại Càn ta cũng không phải là nói quá”.
Nghe xong lời này, các quan viên trong đại đường đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía Nữ đế bệ hạ trên ngai rồng.
Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-lenh-de-su/3402769/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.