Nữ đế bệ hạ lúc này thật sự có chút bối rối, vội vàng nói: “Lập tức triệu tập chúng quan viên đến nghị sự!”
Thái Hòa Điện.
Tiêu Linh Linh dưới sự đỡ của Lục Uyên bước lên ngai vàng, không cần chào hỏi xã giao thêm nữa, nhìn sứ thần Giang Châu quỳ dưới đài, Tiêu Linh Linh nghiêm mặt nói: “Mau chóng báo cáo tình hình tai họa ở Giang Châu!”
Sứ thần không dám ngẩng đầu, vội vàng nói: “Thưa bệ hạ, từ tháng 6 đến nay, nhiều nơi ở Giang Châu xảy ra mưa lớn đột ngột, kéo dài suốt hai mươi ba ngày, mưa lớn khiến nước sông Quảng Lăng dâng cao làm vỡ đập Giang Châu, lũ lụt từ Phủ Giang Châu bắt đầu lan rộng không ngừng qua các huyện Mặc, Cẩm Xuyên, Quế Vân và các quận huyện khác có hệ thống sông ngòi phát triển, đến bây giờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Cho đến nay, toàn bộ Giang Châu đều bị lũ lụt ảnh hưởng, đồng ruộng màu mỡ bị phá hủy, bá tánh không thể thu hoạch được gì, và xu hướng ngày càng tồi tệ...”
Vẻ mặt của tất cả các đại thần đều thay đổi.
Giang Châu là châu phủ có hệ thống sông ngòi phát triển nhất ở Càn Quốc, một khi ở đây xảy ra lũ lụt, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến các châu phủ khác.
Dương thái sư, một trong những người sắp được xếp vào hàng Tam công(*),vội vàng đứng dậy nói: “Bệ hạ, thiên tai nghiêm trọng, dân chúng đang phải chịu khổ, cứu tế là một chuyện cấp bách!”
(*) Tam công: dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến tại các nước Á Đông
“Lão thái sư nói đúng, bệ hạ! Thần xin nhận mệnh đến Giang Châu!”
Một nhóm đại lão của Binh Bộ đứng ra, đây là lúc cần rất cần quân nhân.
Nhìn các đại thần ở dưới đài đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như tường đồng vách sắt, trong lòng Tiêu Linh Linh thoáng có chút an ủi, liên tục ra lệnh: “Lệnh cho Binh Bộ thượng thư Lý Vĩnh, huy động ba vạn quân nhanh chóng gấp rút tiếp viện Giang Châu, Hộ Bộ lập tức lấy từ quốc khố 30 vạn lượng để cứu trợ thiên tai. Ngoài ra, hãy thông báo cho các Tri phủ của các châu mục lập tức điều lương đưa đến Giang Châu!”
“Bệ hạ thánh minh!”
Các đại thần đua nhau tâng bốc, nhưng trong lòng Tiêu Linh Linh lại không hề có chút vui sướng nào, mà lại tràn ngập lo lắng.
Chiến lược sơ bộ đã được xây dựng, nhưng tiếp theo phải làm sao?
Lũ lụt cũng không khác gì những tai họa khác, nếu không thể khống chế nước lũ được thì tai họa sẽ chỉ tiếp tục lan rộng, nghĩ đến đây, Tiêu Linh Linh lập tức triệu tập một hội nghị Nội Các, tất cả quan viên từ tam phẩm trở lên đều tham gia, hy vọng tập hợp được sức mạnh của mọi người để đưa ra một giải pháp.
Kết quả là một cuộc cãi vã lớn. Mạnh ai người nấy nói!
Ta cho rằng phương pháp của ngươi thật ngu ngốc, còn ngươi cho rằng ý tưởng của ta thật điên rồ, tranh cãi đến cuối cùng suýt nữa đã đánh nhau.
Tuy nhiên, có một người trừng mắt ngơ ngác nhìn bản đồ, đột nhiên nói: “Nếu có thể chuyển hướng lũ lụt khỏi huyện Hồng Vân thì tốt rồi”.
Mọi người nhìn sang thì thấy người đang xảy ra chính là Tiêu Huyền Sách, không hề dừng lại một giây nào, họ quay đầu lại tiếp tục cãi vã.
Tên tiểu tử này mà có thể nghĩ ra cách gì đó, thì mới là việc kỳ lạ.
Nghĩ lại trước đây lúc tên tiểu tử này lẻn ra khỏi cung cuối cùng phải xin ăn trở về, mọi người vốn tưởng rằng Huyền Sách điện hạ đã trải qua nỗi thống khổ của dân chúng, hẳn là phần nào đã trưởng thành.
Có lễ có thể học được điều gì đó từ trắc trở này. Kết quả sau một thời gian quan sát, mọi người phát hiện ra rằng lần ra cung này Tiêu Huyền Sách chỉ học được cách xin ăn.
Thấy không có người chú ý tới mình, Tiêu Huyền Sách lập tức vội vàng chỉ vào bản đồ, tức giận nói: “Các ngươi không biết tự mình xem saol Hiện tại lũ lụt đang tràn vào huyện Hồng Vân, huyện Đại Mã và những nơi khác phía sau đều là địa hình trũng thấp, nếu không làm cho nước lũ chuyển hướng thì tai họa sẽ còn lan nhanh hơn nữa”.
Dương sư nhìn bản đồ nhẹ nhàng gật đầu, ồ, mặt trời đã mọc từ hướng Tây sao, vậy mà tên tiểu tử này lại nói đúng, lão nhân lẩm bẩm: “Nhưng muốn chuyển hướng nước lũ cũng không dễ dàng, chung quanh huyện Hồng Vân không có ngọn núi cao nào cả, chẳng lẽ phải dựa vào sức người để chặn lại sao?”
Tiêu Huyền Sách lộ vẻ tự tin: “Có lẽ sẽ có biện pháp”.
Lúc này tất cả mọi người thật sự kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Hoàng tử điện hạ, Tiêu Linh Linh lập tức nói: “Huyền Sách, nếu đệ có ý kiến gì thì mau nói ra đi!”
Tiêu Huyền Sách gật đầu, trịnh trọng nói: “Bệ hạ, xin hãy dẫn chúng ta quỳ cầu nguyện với trời xanh bảy ngày bảy đêm, tin rằng ông trời sẽ cảm động trước sự chân thành của chúng ta... Tục ngữ có câu, có công mài sắt có ngày nên kim, hơn nữa phụ hoàng trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ cho chúng ta..”.
“Đủ rồi!", sắc mặt Tiêu Linh Linh âm trầm nói.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, nàng đã không nhịn được mà ném Tiêu Huyền Sách đang nói hăng say ra ngoài.
Bà đây thực sự đầu óc bị úng mới có thể ngồi đây nghe tên tiểu tử này nói những điều vô nghĩa!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]