Chương trước
Chương sau
Người đàn ông trung niên mập mạp cầm mấy trăm lượng đáp: “Nói nhảm! Trà Bồi Nguyên còn chưa bán à? Nay trà nhà ta hết rồi! không ngờ tới đế đô một chuyến lại thấy có trà Bồi Nguyên!”

Một người hỏi: “Ngươi cũng từng uống rồi sao?”

“Đâu chỉ uống!”

Người đàn ông béo bắt đầu kể lể.

Qua hơn nửa ngày, cuối cùng trong Trà Tiên Cư cũng có người đi ra, lạnh lùng bảo: “Hôm nay trà Bồi Nguyên, chỉ bán hai cân, mỗi người chỉ được mua hai lạng!”

“Ta ta ta! Ta mua trước, đừng cản ta, thái nãi nãi ta còn muốn sinh gia gia cho ta!”

“Mẹ nhà ngươi! Để thái nãi nãi đợi chút đi, phu nhân nhà †a đang chờ ta kial”

Trong nháy mắt, thêm một đám người đòi mua trà ào ra, kẻ này không hề thua kém kẻ kia, cánh tay không ngừng giơ lên, nếu chịu nhìn kỹ thì đám người xô đẩy dữ dội nhưng hoàn toàn không tiến thêm bước nào.

Khi bọn họ không ngừng diễn, đám rau hẹ bắt đầu có sự thay đổi trong suy nghĩ.

Hay là mua chút về nhà thử xem?

Mấy phu nhân trong nhà đều dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn họ! Sắp già tới nơi mà còn không hiểu chuyện à!



Chỉ trong một phút ngắn ngủi, hai cân lá trà đã hoàn toàn hết sạch!

Trong nội cung.

Nữ đế bệ hạ đang ở trong ngự thư phòng xem tấu chương, Lục Uyên kích động chạy vào: “Bệ hại”

“Sao thế?”, Tiêu Linh Linh ngẩng đầu.

Lục Uyên kích động: “Bán hết rồi! Mới có một chút mà đã bán sạch hai cân trà rồi!”

“Nhanh thế sao!”, Tiêu Linh Linh vừa mừng vừa sợ.

Lục Uyên gật đầu: “Vâng, nhanh thế đó ạ! Đến lúc này vẫn còn một đám trà vây quanh Trà Tiên Cư đòi mua trà!”

“Tốt!” Tiêu Linh Linh buông cây bút, nàng như nhìn thấy vô số bạc trắng bóng bay về phía mình, hai cân lá trà đã là hai nghìn lượng, năm trăm cân là 50 vạn lượng.

“Thông báo cho lão Lâm, nhất định phải bán hạn chế số lượng theo lời Triệu Tĩnh!”

Nữ đế bệ hạ tức khắc ra lệnh.

Lục Uyên vội gật đầu.



Nói rồi Tiêu Linh Linh không nhịn được mà thở dài: “Không ngờ một huyện lệnh nhỏ bé mà lại rành rẽ chuyện làm ăn như thế. Nếu hoàng đệ có tài năng này thì tốt quá,

trâm không cần ngày ngày buồn rầu vì tiền bạc”.

Sau đó nàng lại sửng sốt nhìn Lục Uyên: “Lục Uyên, trâm có quên mất gì không?”

“Có sao bệ hạ?”

Lục Uyên ngơ ngạc rồi ánh mắt mê mang: “Hình như, hình như quên thứ gì đói”

“Đúng rồi, hình như có liên quan tới hoàng đệ! Tên này khá an phận dạo gần đây!”, Tiêu Linh Linh cũng hoang mang.

Tổng quản thái giám ở cạnh nuốt nước bọt, lúc này mới dám mở miệng.

“Bệ hại” Tiêu Linh Linh: “Chuyện gì?”

“Huyền Sách điện hạ bị treo tám ngày rồi, có phải nên thả xuống không ạ?”

“Cái gì? Còn đang treo à! Người còn sống không?”, Tiêu Linh Linh giật mình.

Tổng quản thái giám tiếp tục nói: “Người từng nói không có lệnh của người thì không được thả điện hạ xuống. Chúng nô tài không dám tự chủ trương, điện hạ vẫn còn sống!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.