"Cuối cùng là lúc nào vậy?"
Nữ Đế bệ hạ nhìn chiếc hộp gỗ đựng xà phòng trong tay mình.
Đây là do Triệu Tĩnh bảo nha dịch chọn lấy từ kho rồi đưa nàng.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, ánh mắt của Tiêu Linh Linh có chút mơ màng, sao ăn có bữa cơm mà mình lại thực sự trở thành một người buôn trà?
Càng đáng giận là lại mơ hồ mất mười vạn lượng bạc!
"Mười vạn lượng!"
"Tiêu thư kia..."
Lục Uyên cũng ý thức được tình huống không đúng lắm, rụt rè gọi một tiếng.
Tiêu Linh Linh nhíu mày: "Đi về khách điếm trước!"
Thật kỳ lạ, đáng lẽ không nên thế này, trước đó mình rất tức giận mà.
Trên đường đi, cả ba người đều im lặng không nói gì.
Đến tận khi về đến khách điếm, Tiêu Linh Linh mới phản ứng lại, trong giọng nói đầy tức giận và bất lực.
“Bị lừa rồi!”
Lão Lâm xoa trán: "Cuối cùng người cũng phản ứng lại rồi."
"Vừa rồi nhìn thấy người và Triệu Tĩnh thảo luận việc bán trà nhiệt tình như vậy, thuộc hạ còn tưởng người thật sự muốn đổi nghề làm ăn!"
"Bị cái tên khốn kiếp đó nắm mũi dẫn đi rồi..."
Tiêu Linh Linh đỏ mặt, lại nhìn lão Lâm, nói với giọng trách móc: "Lão Lâm cũng thật là, đã tỉnh táo rồi sao không nhắc nhở trẫm?"
Ánh mắt lão phu xe trở nên cổ quái, hay quá nhể, giờ chơi đổ thừa à?
Nói ra là hàng hoá chất lượng cao thế còn muốn gì nữa mà?
Cũng may người là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-lenh-de-su/3402734/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.