“Chế độ đất đai... Quan phủ xây dựng xí nghiệp..”.
Tiêu Linh Linh lẩm bẩm, trong đầu cảm giác như có điều gì đó được khai mở, giọng điệu có chút gấp gáp: “Này, tiểu nhị ca, bây giờ ngươi có bận không?”
“Uầy, không bận không bận”. Tiểu nhị đặt ấm trà trong tay xuống, tình huống này hẳn ta đã gặp rất nhiều lần, những. thương nhân đến huyện trước đây, ai mà không có bộ dáng giống một tên nhà quê mới vào thành chứ?
Tiêu Linh Linh không để ý đến những thứ khác, bảo Lục Uyên bưng một chiếc ghế cho tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngoại trừ chế độ đất đai này ra, Huyện lệnh của các ngươi còn có chính sách gì khác không?”
Nàng mơ hồ cảm thấy lần này mình đến huyện Nguyên Giang là một quyết định đúng đản, ở hầu hết những nơi nàng từng đi đến trước đó, ngoại trừ châu phủ, phần lớn đều là những bá tánh nghèo khó ăn không đủ no.
Đâu giống như ở huyện Nguyên Giang, mọi người đều được ăn uống no đủ trằng trẻo mập mạp như heo con.
Điều này cũng đủ chứng minh, ít nhất Huyện lệnh của huyện Nguyên Giang rất giỏi trong việc giúp bá tánh an cư lạc nghiệp.
Tiểu nhị trong khách điếm cũng không hề sợ hãi, huống chỉ là nói chuyện với hai mỹ nữ nên tâm tình cũng rất vui, dù người đeo mạng che mặt không thể nhìn rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn vào dáng người và lắng nghe giọng nói thì đã biết làm sao. nàng có thể xấu được?
“Muốn nói về Huyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-lenh-de-su/3402730/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.