[Chỉ Dẫn 1: Hãy cướp lấy một tín vật của Diệp Bàn Hổ. Sau khi hoàn thành, Chỉ Dẫn 2 sẽ xuất hiện. Thời gian còn sống của Quách Giản Nhi: 3 ngày.] "Diệp Bàn Hổ sao? Hi vọng hắn còn sống, tốt nhất là lấy ra được một ít manh mối." Trương Hàn sờ cằm suy tư. Hắn đứng lên rồi rời đi nơi này, trước đó còn không quên rải một ít bột phấn chung quanh Quách Giản Nhi. Bột phấn này công dụng nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ có thể xóa đi một ít mùi vị ở nơi rải lên mà thôi. Bình thường Trương Hàn rất ít sử dụng, dù sao thì Yêu Thú ở chung quanh cũng không mấy mạnh mẽ, hắn có thể đánh được, tệ nhất tình huống thì cũng chạy trốn a. Bất quá tình huống bây giờ lại khác, nếu không rải bột phấn này, có thể Quách Giản Nhi còn chưa đợi hắn tới cứu thì đã thành phân... Trương Hàn không khỏi cảm thán:"nữ nhân thật phiền phức..." Mặc dù lời nói có chút vô tình nhưng thực chất hắn vẫn lo lắng cho Quách Giản Nhi, hắn chỉ là tự tin với chính mình mà thôi. Đi một hồi, Trương Hàn nhìn thấy hai cái ốm nhom nam tử, một người trong đó đã tắt thở, cả hai đều trần truồng như nhộng, là một hình ánh cực kỳ thách thức thị giác..... Trương Hàn sắc mặt người da đen, chung quanh tràn đầy dấu chấm hỏi nổi lên. "Đây là cái gì hiện tượng? Các ngươi biết ảo thuật a?" Trương Hàn sắc mặt mộng bức, hắn công nhận từ trước tới giờ đây là lân đầu tiên hắn gặp một tên béo sau 3 ngày 3 đêm liền biến ốm! Ảo thật đấy! Có vẻ như là vì Trương Hàn lời nói quá nhỏ bé nên Diệp Bàn Hổ giật mình tỉnh lại. Vừa thức giấc nhìn bên cạnh Lý Hầu xác chết, Diệp Bàn Hổ bất giác liền hôn lên... Trương Hàn:"........" Ngươi thực sự cho là ta mù sao? Hay là ta đã vô hình mà không hay biết? Trương Hàn lâm vào tự hỏi. Còn Diệp Bàn Hổ càng hôn thì càng hăng, như thể muốn cho Trương Hàn quan sát miễn phí tiết mục, mặc dù cái này tiết mục coi xong Trương Hàn chỉ sợ phải tự moi mắt ra mà đi rửa. Hắn mặt đen nhanh chóng đá vào mặt Diệp Bàn Hổ, khiến hắn bay thật xa, sau đó đụng vào vách đá mà phát ra âm thanh to trầm. Diệp Bàn Hổ cắn răng nghiến lợi hét to:"Ai phá chuyện tốt của Thiên Hổ ta!! Ai hả?! Là ai?!" Nhưng khi nhìn thấy Trương Hàn thì hắn liền im phăng phắc, nhất là Trương Hàn cái kia cười như không cười thần sắc càng làm hắn run rẩy. Diệp Bàn Hổ: Nước đi này đi lầm, cho mình đi lại nhaaaaa? 'Tại sao lại là cái này ác ma! Tại sao!!' Diệp Bàn Hổ trong lòng gào thết, tuy rằng 3 ngày nay rất sung sướng và hạnh phúc....Khụ khụ, 3 ngày này hắn vẫn luôn chìm đắm trong 'đau thương' vì cái chết của Lý Hầu. Tuy rất thống hận Trương Hàn vì đã làm cho hắn chịu một cái đả kích tràn đầy 'bi thương' như vậy, nhưng Diệp Bàn Hổ vẫn không có lao lên, mà là tập trung Linh Lực trong thân thể chuẩn bị bỏ chạy....Từ từ? Linh Lực đâu? Diệp Bàn Hổ cả khuôn mặt cứng đờ, nhìn Trương Hàn trên khóe miệng mưu ma chước quỷ liền biết mình bị lừa! Hắn im lặng một hồi, nhìn mặt Trương Hàn từ từ nói:"Thằng chó, mày lừa bố mày...." Trương Hàn:??? Ngươi chắc chắn không phải là Xuyên VIệt qua đây đấy chứ? Trương Hàn mặt đen lại, nhìn Diệp Bàn Hổ thân thể đã biến ốm, hắn nhịn không được cười châm chọc:"Thế nào? Thoải mái ba ngày liên tục sao?" Diệp Bàn Hổ chép chép miệng nói:"Ngươi đừng nói, còn rất sảng." Trương Hàn lại đánh một quyền vào ngực Diệp Bàn Hổ, sắc mặt lạnh lùng nói:"Lắm lời." "Oanh!" Diệp Bàn Hổ lại trở về với vách đá ôm ắp, sắc mặt hắn thống khổ nói:"Cmn, rõ ràng là ngươi hỏi!" Trương Hàn trợn mắt, vô sỉ nói:"Ta hỏi nhưng có nói cho ngươi trả lời sao?" "Ngươi! Ngươi! Ngươi!!" Diệp Bàn Hổ giận dữ chỉ Trương Hàn. "A! Thì ra mày chọn cái chết!" Trương Hàn cười lạnh cầm lên nắm đấm lao lên đánh lên mặt Diệp Bàn Hổ. "Bành!" "Bành!" "Bành!" "A! Tha mạng a!" Diệp Bàn Hổ thét to cầu xin tha thứ. Trương Hàn thì bĩu môi tiếp tục đánh. Hơn 1 khắc sau, đã giảm béo thành công Diệp Bàn Hổ lại phì ra...Ân! Chỉ có phần mặt. Trương Hàn phủi phủi bàn tay, có chút tự hào vì thành quả của chính mình, hắn nói:"Tốt! Bây giờ chúng ta thảo luận một ít việc, được không hả?" Diệp Bàn Hổ nhìn tà ác nụ cười của Trương Hàn, hằn vừa mới bị dạy dỗ xong nào dám lắc đầu chối từ, liền gật đầu nói:"Vâng! Vâng!" "Ngươi có hay không đoàn nhóm? Ngươi tại sao lại tới đây? Và đưa cho ta tín vật của ngươi!" Trương Hàn đưa ra ba ngón tay xòe ra trước mặt Diệp Bàn Hổ. Diệp Bàn Hổ nghe Trương Hàn cuối cùng yêu cầu thì tràn đầy kinh ngạc, hắn là như thế nào biết ta có tín vật chứ? Trương Hàn thấy Diệp Bàn Hổ còn ngơ ngác không trả lời câu hỏi mà hắn đặt ra. Hắn hai mắt híp lại, trên mặt nụ cười như ánh nắng mà lại có chút lạnh lẽo, tay phải nắm chặt Trường Kiếm liền một trảm. "Phốc!" "Lạch cạch!" Diệp Bàn Hổ cảm thấy tay phải rát rát, hắn dùng tay trái sờ sờ....Ướt át và nóng bỏng. Hắn sắc mặt cứng đờ mà xoay lại nhìn, bên trên vai phải trống không, vốn dĩ cánh tay đã biến mất, máu tươi chảy lênh lán. "A!! Tay ta! Tay Ta!...." Diệp Bàn Hổ thống khổ hét to, lăn xuống đất liền lăn qua lăn lại. Trương Hàn thấy vậy, chống tay lên cằm, chân đạp vào đầu của Diệp Bàn Hổ không cho hắn lăn lộn lung tung:"Ngươi bị ngốc hay sao? Cái này là vết chém hiểu không!? Đừng có ngu ngốc mà làm như thế chính mình đang bị cháy vậy?" "Ngươi! Tại sao ngươi lại tàn độc như vậy! A!!" Diệp Bàn Hổ căm giận nhìn Trương Hàn, nhưng trên mặt cái chân Trương Hàn bỗng dưng dùng lực làm cho mũi của hắn gãy, mặt bị lực lớn cho chỉnh dung. "Tại sao? Tại sao?!" Trương Hàn ánh mắt có chút điên cuông, hắn bỏ chân ra khỏi mặt của Diệp Bàn Hổ, thay vào đó hắn dùng tay của mình nắm chặt mặt của DIệp Bàn Hổ. "Rầm!" Đầu của Diệp Bàn Hổ bị nhấn xuống đất. "Tại vì các ngươi đám này Thế Gia công tử, con cháu Gia Tộc! Chính là vì các ngươi đã thay đổi ta!!" Trương Hàn khuôn mặt sát bên mặt Diệp Bàn Hổ, huyết đồng tử phát ra rợn người quang mang, sát ý lẫm liệt như muốn giết Diệp Bàn Hổ. Diệp Bàn Hổ sợ hãi nhìn Trương Hàn, trong ấn tượng của hắn thì Trương Hàn cho dù đánh người hay muốn giết một người thì khuôn mặt đều sẽ treo một nụ cười nhạt, nhưng bây giờ lại khác, khuôn mặt hắn điên cuồng, thị huyết như dã thú. "Ta...Ta..." Diệp Bàn Hổ có chút nói không lên lời, nhưng chưa kịp để hắn nói xong thì Trương Hàn đã thả hắn xuống. "Lại nữa..." Trương Hàn thở dài, cúi đầu không cho người khác thấy hắn bây giờ biểu tình. "Ta không muốn nói nhiều, trực tiếp trả lời cho ta những câu hỏi hồi nãy, nếu còn kéo dài thêm thì đến lúc đó ta giết ngươi hồi nào ta cũng không hay..." Trương Hàn dùng hai tay che mặt, cúi đầu, ngữ khí có chút buồn rầu nói. Diệp Bàn Hổ nuốt nước miệng, không dám trì hoãn thời gian, lúc này hắn đã hoàn toàn xem Trương Hàn là tên điên:"Ta là có đoàn nhóm, hơn 100 người ở bên trong! Mà người Tu Vi cao nhất là Luyện Thể Lục Trọng Thiên Sơ Kỳ!" Như là sợ Trương Hàn giết người diệt khẩu, Diệp Bàn Hổ nhanh chóng nói:"Nhưng đừng lo những người đó không biết ta và Lý Hầu đang ở nơi này." "Tiếp." Trương Hàn lạnh nhạt nói. "Ta và Lý Hầu đang tìm kiếm một số người tham gia cái kia đoàn nhóm, còn vì sao lại tới đây thì là do âm thanh chiến đấu phát ra, bọn ta đi theo âm thanh cùng với dấu vết mà mò tới nơi này." Trương Hàn trong đầu tinh quang chợt lóe, tìm người! 'Chẳng lẽ Hệ Thống muốn ta lấy tín vật cũng vì việc này?' "Đưa cho ta tín vật của ngươi." Trương Hàn giơ ra tay của mình. Diệp Bàn Hổ cúi đầu, từ từ lấy ra Túi Trữ Vật, sau đó móc ra một cái lệnh bài với chữ Diệp. Khi đưa tới gần tay của Trương Hàn thì trong tay cầm lệnh bài của hắn xuất hiện một cái hắc sắc châm đen. Nhưng chưa kịp đâm tới Trương Hàn thì tay của hắn đã dừng lại. "Lạch cạch!" Âm thanh vật nặng rơi xuống đất cũng đi theo vang lên. "Phụt!" Máu tươi điên cuồng phun từ cổ của Lý Bàn Hổ. Đầu của Diệp Bàn Hổ dưới đất nhìn thân thể của chính mình từ từ rơi xuống đất, ánh mắt tràn đầy nuối tiếc cùng câm hận mà nhìn Trương Hàn. Trương Hàn đạp mạnh vào đầu của hắn, đầu lâu của Diệp Bàn Hổ như dưa hấu mà nổ tung. "Phốc!" Trương Hàn lạnh băng nói:"Đến chết mà cũng không biết sai a!" Dứt lời, hắn nhặt lên tín vật của Diệp Bàn Hổ cùng với Túi Trữ Vật, cất bước mà đi ra hang động.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]