Lúc mở mắt ra, trái tim hắn đập kịch liệt, cảm xúc trên môi phảng phất còn đọng lại, nhưng bên cạnh lại trống rỗng lạnh lẽo.
Lâm Tuyết Khoáng vẫn luôn dễ dàng mang đến cho hắn hạnh phúc và thống khổ như thế, cho dù là trong mộng cũng không thoát khỏi định luật này.
Nhưng chỉ xuất thần trong chốc lát, Tạ Văn uyên liền ý thức được mình bị đánh thức.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân cực nhỏ, một thân ảnh gần như dung hợp vào bóng đêm đang đi về phía ký túc xá, nếu không phải thị giác và thính giác của hắn đều linh mẫn khác xa người thường thì có lẽ sẽ không phát hiện ra được.
Tạ Văn Uyên chỉ xem đây là một học sinh nửa đêm lẻn về ký túc xá vốn không quá để ý, nhưng ngay sau đó hắn liền phát hiện người kia căn bản không có ý định gọi quản lý mở cửa, trực tiếp giẫm lên bệ cửa sổ lầu một, nương theo đó nhẹ nhàng nhảy lên, tay nắm lấy lan can lầu hai trèo lên.
Động tác lưu loát dứt khoát, tư thái còn có vài phần duyên dáng, tuyệt đối là một tay vượt nóc băng tường già đời.
__ Ăn trộm? hay là hung thủ?
Trên tay Lâm Tuyết Khoáng hơi dùng sức, chỉ cần xoay người là đã có thể trèo lên bệ cửa sổ lầu hai. Đúng lúc này, giác quan thứ sáu trong bốn năm vào sinh ra tử khiến cậu đột nhiên giật mình, nhanh chóng buông tay, thân thể hạ xuống.
Chỉ nghe một tiếng gió " Hô" vang lên, có thứ gì đó xoẹt qua đỉnh đầu cậu.
Trễ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-hoc-dai-su-lai-dang-no-luc-chia-tay/649994/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.