Nghe thấy giọng nói này, Lâm Tuyết Khoáng đột nhiên tỉnh dậy.
Hành động đầu tiên của cậu là vô thức nâng thứ đang gác trên eo mình lên, nhưng lại không có gì, lúc này cậu chợt nhớ ra người ngủ cùng mình hàng đêm đã không còn ở bên cạnh.
“Diệt.”
Lâm Tuyết Khoáng lấy một ngón tay phong ấn lại an hồn phù đang phát ra ánh sáng vàng chói mắt, xoay người ngồi dậy.
Khi nhìn lên thì thấy một bóng người đang đứng trên ban công của ký túc xá, còn tưởng là Ngô Mạnh Vũ đang đứng đó, liền hỏi: “Mạnh Vũ, cậu có nghe thấy tiếng hát vừa rồi không?”
Không có người trả lời cậu, bóng người dần đến gần giường của Lâm Tuyết Khoáng.
Dưới ánh trăng, Lâm Tuyết Khoáng có thể nhì thấy rõ ràng, thứ này hoàn toàn không có chân!
——Không phải Ngô Mạnh Vũ!
Lâm Tuyết Khoáng cau mày, búng ngón tay, một lá bùa bay ra khỏi tay, đánh về phía bóng đen như một mũi tên.
Bóng đen sợ hãi biến mất trong nháy mắt, hoàng phù xuy một tiếng hóa thành tro bụi rơi xuống đất, trong phòng bỗng có gió thổi tới, đem cửa cùng cửa sổ đang đóng chặt mở toang ra, ô ô rung động, giống như tiếng khóc của quỷ hồn.
Cửa ra vào và cửa sổ nguyên bản đều khóa trái, vừa rồi là an hồn phù cảnh báo, sau đó là tiếng hát tuồng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Hoàng Tịnh Sam đã chết còn Kỳ Ngạn Chí thì bị bắt, nhưng có vẻ mọi chuyện chưa kết thúc mà mới chỉ là bắt đầu.
Lâm Tuyết Khoáng xuống giường, khom lưng đem hoàng phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-hoc-dai-su-lai-dang-no-luc-chia-tay/649987/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.