Chương trước
Chương sau
Xe bắt đầu xuất phát, tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, dựa theo tốc độ này thì chắc khoảng nửa giờ là có thể đến Âm thị.

Dương Tam khá tò mò đối với vị tài xế này, bèn mở miệng hỏi: “Không phải lúc này ông nên ngay ngốc ở địa phủ hay sao, như thế nào lại lên đây lái xe?”

Có lẽ vì đã lâu không được nói chuyện với người sống, nên bác tài này luyên thuyên không ngừng:

“Hiện tại không phải tháng bảy âm lịch à? Chỉ cần chúng tôi có biểu hiện tốt, Diêm Vương gia liền để chúng tôi quay về dương gian một tháng, tranh thủ kiếm chút tiền.”

Hắn bắt đầu giãi bày tâm sự, thần sắc có chút u buồn: “Cô gái à, tôi thấy cô còn trẻ tuổi nên muốn nhắc nhở cô một chút, đừng dễ dàng kết hôn, còn phải nuôi cả một gia đình, thật sự rất vất vả.”

“Đặc biệt là bà vợ kia của tôi, thích nhất là mua những món đồ trang điểm đắt tiền, còn thích hùa theo mấy cô gái trẻ theo đuổi thần tượng. Tôi liều sống liều chết cũng không nuôi nổi bà ta. Vốn dĩ cứ nghĩ là chết đi sẽ được giải thoát, kết quả không quá hai năm, bà vợ tôi cũng theo tôi xuống dưới.”

Thần sắc người tài xế tràn ngập bi phẫn: “Lần trước tôi chuẩn bị lấy tiền tiết kiệm đi mua một chiếc xe mới lại bị bà ta cuỗm mất, sau đó bà ta chạy đi tìm quỷ sai mua cơ hội xuất hiện trong mộng của thần tượng. Nên tôi lại phải một lần nữa rời núi, lái xe kiếm tiền.”

Câu chuyện của tài xế quả thật khiến người nghe thương tâm rơi lệ. Mặc dù Dương Tam ý chí sắt đá hơn người cũng không nhịn được cảm thấy có chút đồng tình với hắn.

Hắn đúng là thành quỷ cũng không thể giải thoát.

Tuy nhiên Dương Tam vẫn cảm thấy bà vợ theo đuổi thần tượng kia còn thảm hại hơn.

“Hai người ở địa phủ chẳng lẽ không thể hòa ly, à không, không ly hôn được sao?”

Tài xế nói: “Vào lúc tôi còn là một anh chàng nghèo kiết xác, bà ấy đã ở bên cạnh tôi, hoạn nạn cùng chịu, tôi cũng không thể vì vợ theo đuổi thần tượng mà bỏ bà ấy? Đều là vì cái tên tiểu bạch kiểm kia sai, là hắn ta câu dẫn vợ tôi.”

Trong nháy mắt Dương Tam liền chẳng còn chút đồng tình nào với vị tài xế này, hai người này rõ ràng là kẻ muốn cho người muốn nhận.

“Vậy minh tinh kia là ai?”



“Còn ai vào đây nữa, là Từ Xuân Thâm, tôi nói cho cô biết, đừng nhìn tôi bây giờ thế này, lúc còn trẻ tôi còn đẹp trai hơn tên đó gấp mấy lần.”

Dương Tam nhìn hắn, mắt thì nhỏ, mũi thì tẹt, cảm giác như là đang vũ nhục Từ Xuân Thâm.

“Tiếp tục đầu thai lần nữa, nói không chừng kiếp sau anh có thể đẹp trai hơn Từ Xuân Thâm.” Còn đời này thì đừng có mơ.

Tài xế lắc đầu nói: “Gu thẩm mỹ của chúng ta thật đúng là khác nhau.”

***

Rẽ đông rẽ tây cuối cùng cũng đến Âm thị, Dương Tam rút ra một xấp giấy vàng xem như tiền xe.

Tài xế quỷ cao hứng nhận lấy, lại nói với cô: “Em gái này, nếu cô trở về lúc trời chưa sáng có thể ngồi xe của tôi.”

“Nói sau đi.” Dương Tam xoay người, nhìn Âm thị quỷ mị hiện ra giữa bóng đêm, không chút do dự đi vào.

Nơi này thật thú vị.

Dương Tam hứng thú quan sát khắp nơi, cô phát hiện ở Âm thị này không phải tất cả đều là con người, có cả quỷ hồn và yêu quái, đội bảo vệ ở Âm Thị bao gồm một đội đạo sĩ và một đội hòa thượng.

“Thiên lôi phù, không vang không lấy tiền.”

“Minh châu do chính Lăng Tiêu đạo trưởng khái quan đổi vận, một viên chỉ cần 9999.”

“Tìm kiếm đồ đệ có căn cốt, đảm bảo xuất sư thành tài.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.