Chương trước
Chương sau
Dương Tam suy nghĩ, thật ra phí tổn cũng không đến năm tệ, nhưng cô được xem như thần tiên sống trong mắt nhân loại, có thể họa ra phù chú Thú Tâm Thông, ít nhất cũng phải tu hành ngàn năm trở lên, có tiền cũng không mua được.

Cô vươn hai ngón tay, liền bán 2000 tệ đi.

Doãn Văn Giác kinh ngạc: “Chỉ cần hai vạn tệ sao?” Thế này quá tiện nghi cho cậu ta rồi.

Dương Tam trầm mặc một chút, sâu kín nói: “Tôi còn mười tấm bùa chú như thế này, cậu mấy hết không?”

“Tôi muốn tất cả, cứ bán hết cho tôi.” Doãn Văn Giác không chút do dự đáp. Doãn Bình cũng không lên tiếng ngăn cản, ông còn cảm thấy thằng con trai ngốc nhà mình chiếm được của hời.

Ánh mắt Dương Tam nhìn Doãn Văn Giác càng thêm hòa ái, thật không tồi, tên ngốc này chủ động đưa tiền đến trước mặt cô, rất có tiền đồ!

Cô liền bán năm tấm bùa chú Thú Tâm Thông cho cậu ta, còn thuận tiện chào hàng mấy loại bùa hộ mệnh, mỗi tấm đều bán với giá gốc là hai vạn.

Bán phù chú quả thật mang lại lợi nhuận rất cao, đáng tiếc cô không thể vẽ một đống bùa chú mang ra ngoài bán kiếm tiền, vật càng hiếm thì càng quý, đạo lý này cô hiểu được. Vậy lần sau khi đưa bùa chú cho những nhân loại này, cô sẽ giả vờ thật vất vả mới được.

***

Sau khi Lâm Trạch Hải và tộc chồn ký kết hiệp ước, liền tặng Dương Tam một tấm thẻ ngân hàng làm thù lao. Ngoài cái này ra còn có một tấm thẻ dành cho thành viên VIP của khu nghỉ dưỡng, nếu Dương Tam đến đây chơi sẽ được giảm giá 70%.

Buổi tối tất nhiên Dương Tam được mọi người giữ lại, còn được tiếp đón như khách quý. Lâm Trạch Hải còn khui bình rượu nho ông cất giữ mười mấy năm, mở tiệc chiêu đãi Dương Tam. Cô uống rượu nho lại có chút nhớ rượu hoa đào Lã Động Tân.

Tỉnh dậy sau một giấc dài, những người bạn thân của cô đều biến mất, chỉ còn lại trong truyền thuyết. Nghĩ đến đây, Dương Tam cảm thấy có chút thất thần, cứ uống hết ly này đến ly khác.

Điền Vũ Kha ngay từ đầu còn lo lắng cô sẽ uống say, nhưng thấy ánh mắt cô sau khi uống hai chai champagne vẫn thanh tỉnh như cũ thì cũng không còn nhọc lòng.



Dương Tam uống hết không ít rượu ngon mà Lâm Trạch Hải cất giữ mới rời đi. Tửu lượng của cô khiến mọi người trong bữa tiệc được mở mang tầm mắt, Doãn Văn Giác nhịn không được cảm khái nói: “Ra chiến trường có thể uống thắng kẻ địch, vì nước vẻ vang.”

Dương Tam vô cùng bình tĩnh, thứ rượu có thể khiến cô uống say còn phải ủ ít nhất năm trăm năm nữa.

Sau khi ăn uống no say, Doãn Văn Giác tự mình lái xe đưa Dương Tam về nhà. Cậu ta chịu thương chịu khó đảm đương vai trò tài xế, lại còn cảm thấy vô cùng vinh dự. Sau khi đưa Dương Tam đến nơi, cậu ta lắp bắp mở miệng hỏi:

“Đại sư, cô xem tôi thế này, liệu có thể học đạo pháp không?”

Đôi mắt cậu ta lóe sáng, tràn ngập chờ mong nhìn cô. Nếu cậu ta có thể giống như đại sư, chỉ cần vung tay lên đã khiến yêu quái sợ vỡ mật thì uy phong biết bao.

Dương Tam nói: “Có hai biện pháp.”

Trên mặt Doãn Văn Giác lộ rõ vẻ vui mừng.

Dương Tam tiếp tục nói: “Một là đầu thai lần nữa, với tư chất hiện tại của cậu, cho không không lấy tiền cũng chẳng ai thu nhận cậu.”

Doãn Văn Giác lệ rơi đầy mặt. Nói chuyện thật chẳng khách khí chút nào. Tuy nhiên, trong lòng cậu ta vẫn ôm hy vọng cuối cùng:

“Vậy biện pháp còn lại thì sao?”

Dương Tam nhìn cậu ta với ánh mắt đầy từ ái, “Tôi đập một phát cho cậu nghoẻo, cậu liền biến thành quỷ sau đó tiến hành quỷ tu, yêu cầu tư chất của quỷ tu không cao nhưng vận khí rất quan trọng. Cậu có thể gặp tôi xem ra phương diện vận khí không cần lo lắng.”

Doãn Văn Giác ôm mặt khóc ròng bỏ chạy mất dạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.