Chương trước
Chương sau
Có người mời khách, sao có thể không đi. Dương Tam khẽ gật đầu, xem như đồng ý. Gia cảnh Doãn Văn Giác phú quý, thông qua cậu ta, nói không chừng sẽ có khách hàng tự động tìm đến cửa.

Trong lòng Doãn Văn Giác đại hỷ, hỏi trước xem Dương Tam thích ăn món gì có kiêng ăn món gì không, sau gọi điện thoại đặt chỗ, đồng thời cũng mời cả phó đạo diễn và Điền Vũ Kha đi cùng.

***

Cơm nước xong xuôi, phó đạo diễn rời đi trước, Doãn Văn Giác liền đưa Điền Vũ Kha và Dương Tam trở về.

“Không nghĩ đến đại sư cũng có hứng thú với giới giải trí.” Doãn Văn Giác cảm thán.

“Gia đình tôi cũng có quen biết với mấy ông chủ của công ty giải trí, nếu cô muốn ký hợp đồng thì tôi có thể giúp đỡ một chút.”

Dương Tam lắc đầu: “Không có hứng thú.”

Cô không muốn tiến vào giới giải trí làm gì, mệt chết đi được.

Điền Vũ Kha khẽ mỉm cười, nói: “Đại sư là vì Từ đại thần mới tham gia tiết mục này.”

Doãn Văn Giác bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là vì theo đuổi thần tượng! Doãn gia chủ yếu là kinh doanh các sản phẩm điện tử, đến lúc đó hắn sẽ mời Từ Xuân Thâm và Dương Tam làm người đại diện cho nhãn hàng, nếu vậy bọn họ có thể cùng nhau chụp quảng cáo

Dương Tam không hề hay biết ý tưởng của Doãn Văn Giác, nếu không cô sẽ cảm thấy mọi người đang hiểu lầm nghiêm trọng. Hôm nay ra cửa một chuyến thu hoạch được rất nhiều, thành công nhất là về gameshow, còn về chuyện khác, vì để biểu đạt lòng biết ơn, Doãn Văn Giác đã tặng riêng cho cô một tấm thẻ ngân hàng. Tuy rằng không biết giới hạn trong thẻ là bao nhiêu, nhưng cậu ta ra tay rộng rãi nên hẳn là sẽ không ít.



Chỉ là Doãn Văn Giác chưa đưa Dương Tam về đến nhà, liền có một cuộc điện thoại đến. Thấy người gọi là ba mình, cậu ta không thể không nghe máy.

“Dạ, con đang đưa đại sư trở về.”

“Sao ạ? Biệt thự của cậu xảy ra vấn đề. Vâng, để con hỏi thăm một chút.”

Nhờ vào nhĩ lực hơn người, Dương Tam đại khái có thể nghe ra nội dung cuộc đối thoại. Năm ngoái, cậu hai của Doãn Văn Giác mua một ngọn núi, chuẩn bị khai phá để xây dựng và phát triển nó thành một khu du lịch nghỉ dưỡng. Trước giờ mọi việc vẫn luôn rất suôn sẻ nhưng hai ngày nay lại xảy ra không ít chuyện kỳ quái. Ví dụ như nửa đêm có bóng trắng xuất hiện, có tiếng khóc văng vẳng xung quanh, mỗi buổi sáng lại nhìn thấy trên cửa xuất hiện vết máu. Sáng nay, cậu hai của Doãn Văn Giác - Lâm Trạch Hải vừa ra cửa một chuyến, trở về liền bắt đầu nói mê sảng, thậm chí còn ăn gà vịt sống.

Lúc này, ba của Doãn Văn Giác là Doãn Bình định mời người qua xem. Lúc trưa đang ăn cơm, Doãn Văn Giác có gọi điện thoại khoe khoang với ba việc cậu ta gặp được đại sư, nên lúc này ông mới muốn mời Dương Tam đến đó xem thử một chút.

Doãn Văn Giác vừa cúp điện thoại, Dương Tam liền gật đầu nói: “Vậy đến chỗ của cậu hai cậu trước đi.”

Điền Vũ Kha cũng có chút hưng phấn, có thể tận mắt nhìn thấy chuyện kỳ lạ này cũng xem như được mở mang kiến thức.

Tòa biệt thự này có tên Phỉ Thúy sơn trang. Bởi vì có ao hồ xanh biếc như phỉ thúy, hơn nữa đây cũng là một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh nức tiếng địa phương. Dương Tam bước từ trên xe xuống, nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trước mắt, không khỏi tán thưởng một phen.

“Nơi này thật không tồi.”

Điền Vũ Kha tò mò: “Thấy thế nào?”

Dương Tam nói: “Nơi này là điển hình thủy triền nguyên võ Minh đường tụ thuỷ, dòng nước tụ hội ở cả cửa trước và cửa sau, chính là trước phú sau quý.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.