“Leng keng” - tiếng chuông cửa vang lên khiến Điền Vũ Kha khôi phục lại tinh thần, cô ấy lau nước mắt, cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng:
“Để tôi ra mở cửa.”
Dương Tam đặt chiếc khung gỗ kia vào ngăn kéo, ánh mắt nhìn về phía cửa lộ ra chút ngưng trọng - tà khí thật nồng đậm, còn nồng đậm hơn nhiều so với trên người Hà Hằng, khoảng cách xa như vậy cô cũng có thể cảm nhận được.
Điền Vũ Kha tinh thần không yên dẫn theo một cô gái vô cùng xinh đẹp đi vào, cô đã từng thấy gương mặt này trên máy tính, đúng là bạn tốt của Điền Vũ Kha - Tề San.
Ánh mắt Tề San dừng lại trên bàn, dường như vô tình nhắc đến: “Khung ảnh trước kia tớ tặng cho cậu đâu?”
Trong lòng Điền Vũ Kha trầm xuống, cô ấy không tìm được lý do có thể thuyết phục bản thân rằng Tề San không liên quan gì đến việc này - bởi vì cô ta vừa vào cửa đầu tiên đã chú ý đến khung ảnh.
Những năm gần đây lăn lộn trong giới giải trí Điền Vũ Kha cũng đã rèn luyện được chút tố chất tâm lý. Cô ấy vén tóc bên tai, nói:
“Khung ảnh bị nứt ra một chút nên tớ đã mang đi sửa. Đó là món quà câu tặng tớ, đương nhiên tớ phải bảo quản thật tốt.”
Khóe miệng Tề San nhếch lên nở một nụ cười, giọng điệu có chút làm nũng: “Tớ biết quan hệ giữa chúng ta rất thân thiết.”
Cô ta đặt túi lên bàn: “Lúc trước tớ đến thành phố K quay phim, cố ý mang về một chút đặc sản cho cậu.”
“Cảm ơn cậu, phiền cậu lo lắng rồi.”
Tề San oán trách nói: “Hai chúng ta có quan hệ gì! Nếu cậu cứ khách sáo như vậy thì tớ sẽ rất khó chịu.”
Sau đó cô ta lại hỏi Điền Vũ Kha: “Đây là bạn của cậu à? Trước đây tớ chưa từng gặp qua.”
Điền Vũ Kha nói: “Là em họ của tớ.” Cô ấy không muốn nhiều lời với Tề San về chuyện của Dương Tam, bây giờ cô ấy chỉ một lòng muốn tiễn Tề San ra về.
Tề San như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên cười nói: “Em họ cậu cũng chính là em họ tớ. Cô ấy xinh đẹp như vậy không tiến vào giới giải trí thì thật là đáng tiếc.”
Tuy rằng Dương Tam có chút hung dữ, nhưng nếu nói về diện mạo thì mặt mày như họa, lại pha lẫn chút tiên khí. Những lúc cô không động khẩu cũng không động thủ, thì với vẻ bề ngoài này vẫn có thể đánh lừa người khác.
Dương Tam nhàn nhạt nói: “Không có hứng thú.”
Sau đó cô ngồi xuống, cầm lấy quyển sách trên kệ, dáng vẻ trông rất xa cách.
Tề San đưa đồ cho Điền Vũ Kha, sau đó nói với Điền Vũ Kha rằng cô ta đã giúp Điền Vũ Kha tìm một gameshow, sau đó liền rời đi.
Chờ sau khi cô ta rời đi, thần sắc Điền Vũ Kha có chút phức tạp hỏi Dương Tam: “Đại sư, thật sự là cô ấy sao?”
Dương Tam khép quyển sách, gật gật đầu: “Mảnh ghép quan trọng nhất của Đoạt Vận Bình hẳn là đang ở trong tay cô ta. Tề San trán hẹp, hốc mũi trũng, vận quý nhân rất kém, theo lý mà nói sự nghiệp sẽ rất chênh vênh, dễ gặp khó khăn. Xương gò má tước tiêm, dễ dàng bán đứng bạn bè. Nhìn tướng mạo của cô ta, đúng ra vận may rất kém. Tuy nhiên vận khí hiện tại của cô ta lại rất nồng hậu, công việc thuận buồm xuôi gió, hẳn là có quan hệ với mảnh ghép quan trọng kia.”
Cô không chút khách khí nói ra sự thật: “Nói đơn giản chính là cô ta đã cướp đoạt khí vận của cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]