Tần Liệt vừa trở về nhà đã thấy bố mẹ mình ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Tần phu nhân sốt ruột kéo con trai ngồi xuống, không đợi hắn nói lời nào đã gặng hỏi trước: "Con trai, tin con gửi cho chúng ta là sự thật sao? Con muốn đính hôn với Trịnh Thành Hi mà không phải là Trịnh Hâm?" Dù bận bịu cho việc chuẩn bị công bố nghiên cứu di tích mới của Trụ Sở Nghiên Cứu Văn Vật Và Khảo Cổ, nhưng không có nghĩa bà không biết gì với chuyện ở bên ngoài. Trong khi đó tin tức của Trịnh Thành Hi có tiếng vang rất lớn, người trong trụ sở lúc rảnh rỗi cũng bàn tán không ít. Nói thật, Tần phu nhân lần này phải nhìn cậu với con mắt khác. Bà với Trần Sương là bạn thân, cho đến bây giờ mối quan hệ vẫn rất tốt, nếu không có bà mở lời thì người cuồng nghiên cứu như đối phương sẽ không bớt ra thời gian để xem xét việc thiết kế cơ giáp cá nhân cho con trai mình. Một người như Trần Sương có thể cho Trịnh Thành Hi điểm tuyệt đối chưa từng có ở Viện Quân Giáo Liên Bang liền có thể khẳng định cậu là người có thực lực. Tuy bà không hiểu vì sao Trịnh Thành Hi tài năng như vậy lại chấp nhận làm một thiếu gia sống buông thả không tài cán, nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa. Nếu quả thật con trai đã có quyết định, là một người mẹ, dù Tần phu nhân không hài lòng với đứa con dâu này nhưng sẽ không phản đối. "Cậu ấy rất tốt." Người hiếm khi mở miệng khen người khác như Tần Liệt lại dễ dàng nói ra lời này, trên môi còn nhếch lên nụ cười nhẹ. Tần phu nhân cảm thấy mình hôm nay hoa mắt rồi, còn quay ra dùng ánh mắt không dám tin nhìn chồng. Tần thượng tướng nghiêm túc nhìn thẳng con trai, thấy được ánh mắt cương quyết của hắn thì hài lòng gật đầu. Phong thái này rất giống ông khi xưa, dù bị người nhà vợ phản đối nhưng vẫn một lòng muốn sống một đời với cô ấy, thậm chí còn dùng thực lực của mình thay đổi cách nhìn của họ. Lúc kết hôn với Tần phu nhân bọn họ đã từng hứa với nhau sẽ không làm gậy đánh uyên ương trước chuyện kết hôn của con trai, tiếc rằng sau sự kiện kia nó chỉ một lòng nghĩ đến chuyện tăng lên thực lực của mình, đến một người bạn để chơi cùng không có. Tuy sau này có tên nhóc Mạnh Dật Hiên bám dai như đỉa cùng cô bé nhà họ Trịnh từng cứu con trai một mạng làm bạn cùng, nhưng thái độ của nó với người ngoài vẫn quá mức lãnh đạm, bọn họ còn nghĩ nếu không đích thân ra tay thì nó sẽ độc thân cả đời mất. "Chuyện đính hôn không thể vội được, ít nhất phải sau ngày khai giảng. Trong thời gian này bồi dưỡng cảm tình đôi bên cho tốt, ngày mai ta sẽ đích thân đến nói chuyện với Trịnh lão." Tần thượng tướng một bên nói vậy nhưng lòng không nắm chắc lắm. Trịnh Thành Hi là người thừa kế tương lai của Trịnh gia, Trịnh lão chỉ sợ sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Thời gian cho đến khai giảng vẫn còn nửa tháng nữa, mong rằng trong thời gian này thái độ của Tần Liệt có thể đả động người Trịnh gia. Tần Liệt hiểu ý của cha mình nên gật đầu. Tuy hắn không mặt dày như Mạnh Dật Hiên chạy theo Mạnh lão hàng ngày ở lại Trịnh gia, nhưng hắn càng không phải kẻ há miệng chờ sung. Hiện tại Tần Liệt có thể xác định Trịnh Thành Hi không có chút tình cảm nào với mình, muốn tiến vào lòng cậu cần cả một quá trình, mà Tần Liệt hắn thừa nhất chính là lòng kiên nhẫn, tuy hắn chưa từng theo đuổi ai, nhưng như vậy mới càng có tính khiêu chiến. "Nếu đã xác định chuyện đính hôn, vừa hay ta có tin tốt cho Trịnh gia. Tiểu Tần, con còn nhớ bộ tranh "Mộng Thiên Lâm" mà người Ninh gia tặng cho Trịnh lão chứ?"
"Con nhớ. Là tác phẩm của một danh nhân của năm trăm trước." Tần Liệt đương nhiên là nhớ, hắn còn không quên nụ cười tính kế của mẹ mình đâu. "Nói đến thật trùng hợp, bộ tranh kia cùng hiện tượng "Ngàn hạc về trời" xảy ra hôm qua đều có liên quan đến nghiên cứu mà ta sắp công bố." Tần phu nhân càng nói càng hưng phấn "Thời gian công bố nghiên cứu là hai ngày sau, ngày mai con cùng chúng ta đến Trịnh gia thông báo chuyện này trước, tốt nhất có thể mượn bộ tranh kia trưng bày ở bảo tàng trong một tháng, chuyện cả được danh và lợi như thế Trịnh lão sẽ không từ chối, vừa hay có thể thuận lợi bàn đến việc đính hôn." "Con đã biết." ~o~ Trịnh Bân về đến nhà phải nghe xong một tràng khen ngợi của Trịnh lão mới có thể thoát thân. Trước khi cậu về phòng còn không quên dặn dò Hình Sinh trong ngày hôm nay đừng để ai làm phiền mình. Hình Sinh đối với chuyện này nhìn dần thành quen, tuy ban đầu còn làm lạ chuyện Đại thiếu gia đổi tính, nhưng chỉ cần cậu không đi ra gây họa là chuyện tốt. Cũng không biết cậu ta làm bài thi thực hành thế nào rồi, biết vậy Hình Sinh hắn đã không đem toàn bộ tích góp của mình đi đặt cược. Trước đó hắn ta còn có lòng tin Trình Thành Hi sẽ thua trong vụ đánh cược, nhưng ai ngờ cậu lại đạt điểm tuyệt đối trong vòng thi lý thuyết chứ. Vậy ra những gì hắn thấy lúc trước không phải vì Trịnh Thành Hi bất cần không quan tâm đến kỳ thi nên mới làm mấy chuyện rảnh rỗi kia, mà cậu vô cùng tự tin vào kiến thức của mình nên không cần vội vã ôn tập. Nếu Trịnh Thành Hi thật sự là người như vậy thì quá đáng sợ rồi. Vẫn là Trịnh tiểu thư tốt hơn, đẹp người đẹp nết, là nhân tài danh xứng với thực, nào giống kẻ âm hiểm xảo trá như Trịnh Thành Hi. Đúng vậy, dù Trịnh Thành Hi có biểu hiện khiến mọi người phải lác mắt nhưng không thể thay đổi cái nhìn của Hình Sinh. Hắn chỉ cho biểu hiện này là một phần của mưu kế hiểm ác mà cậu vạch ra đã lâu, mục đích là làm cú chốt chiếm hết hào quang của Trịnh tiểu thư và được toàn dân tinh tế quan tâm, đã vậy còn danh chính ngôn thuận chiếm được sự chú ý của Tần thiếu. Tốt nhất là Trịnh Thành Hi không kịp hoàn thành bài thi thực hành mà bị hủy bài, nếu có hoàn thành sẽ bị điểm thấp. Hình Sinh nghe nói chi phí nghiên cứu của thiết kế sư luôn là một con số thiên văn, đặc biệt với người không có tinh thần lực như cậu. Trịnh Thành Hi trước nay phung phí không ít tiền của Trịnh gia, nhưng mọi khoản chi được ghi chép rõ ràng, trừ khi cậu có tiền riêng, nếu không sẽ chẳng nghiên cứu ra được thiết kế nào ra hồn cả. Đúng lúc này có người hầu chạy đến báo Trịnh Hâm muốn tìm hắn, Hình Sinh làm gì còn tâm tư suy nghĩ lung tung nữa, lập tức đuổi người hầu kia tiếp tục làm việc rồi đi đến phòng của cô. Cốc cốc. "Tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì không?" "Cửa không khóa, mau vào đi." Hình Sinh sửng sốt. Đây là lần đầu tiên tiểu thư cho gọi hắn vào phòng riêng.
Vốn theo quy định nam giới không thể tự ý xông vào phòng tiểu thư, nhưng cô ấy đã cho phép, Hình Sinh mang theo tâm tình rạo rực bước vào trong phòng. Hình Sinh sau khi đóng lại cửa phòng liền bị một cái ôm mềm mại tập kích ở sau lưng khiến toàn thân hắn run rẩy. Người phía sau nhướn người lên gác cằm lên vai hắn, môi mỏng khép mở thì thầm bên tai. "Hình Sinh, anh có thích tôi không?" Hình Sinh nghe vậy thì chậm rãi cứng ngắc, hai mắt mở trừng ra thật lớn. Cô ấy biết. Thì ra cô ấy vẫn luôn biết. Kể từ khi Hình Sinh phát hiện ra chút tâm tư không đứng đắn với chủ nhân mình đã dằn vặt bản thân rất lâu. Hắn biết mình không có khả năng ở bên cô. Hắn không xứng. Đặc biệt là khi ở bên cạnh cô có một bức tường cao chót vót như Tần Liệt. Hình Sinh cứ nghĩ mình sẽ phải mang bí mật này cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, với hắn chỉ cần làm một quản gia chăm sóc hết mình cho cô là được, nhưng bí mật này vẫn bị cô phát hiện. Trịnh Hâm đối với việc Hình Sinh không trả lời mình cũng không sốt ruột. Sống trong tầng lớp này nếu không có ánh mắt thì không thể sinh tồn nổi, quan trọng hơn là Hình Sinh chưa từng che giấu hoàn toàn tâm tư của mình. Trịnh Hâm đã xác định sẽ ra tay đối phó Trịnh Thành Hi, nhưng cô cần một con rối để có thể mặc mình điều khiển, mà tên Hình Sinh này vừa hay phù hợp với yêu cầu của cô, nếu đối phương làm tốt, Trịnh Hâm không ngại ban cho hắn chút ân huệ. "Hình Sinh, tôi rất thương tâm. Không ai ở cái nhà này thật sự yêu thương tôi cả, ngay cả người tôi yêu cũng vậy. Không dễ dàng gì mới được mọi người coi trọng, nhưng Trịnh Thành Hi lại cướp tất cả của tôi. Anh có phải cũng thương hại tôi hay không?" Hình Sinh nghe vậy thì sốt sắng quay ra ôm ngược lại Trịnh Hâm, miệng liên tục nói lời an ủi cô: "Không phải, không phải đâu tiểu thư. Tôi chưa từng thương hại em. Đúng vậy, tôi thích em, thích em từ lâu rồi. Nhưng tôi biết mình chỉ là kẻ hèn không xứng với em nên tôi không thể bày tỏ ra, tôi sợ em biết được sẽ biết được mà đẩy tôi đi. Còn Trịnh Thành Hi, cậu ta là sao có thể so sánh với em chứ, có tôi ở đây, cậu ta sẽ không làm gì được em." Không ngờ nữ thần của hắn lại có mặt yếu đuối như thế, vậy mà người luôn thích cô là hắn lại chẳng biết gì. Đúng rồi, sao hắn lại quên mất quá khứ đầy khổ cực của Trịnh Hâm chứ. Để có được kết quả như ngày hôm nay cô ấy đã phải cố gắng và đánh đổi rất nhiều. Điều này khiến Hình Sinh không có hảo cảm với Trịnh Thành Hi liền biến thành căm hận không chịu được. Trong quá khứ không ít lần hãm hại người mà hắn yêu, bây giờ còn muốn chiếm lấy tất cả cố gắng cô ấy vất vả có được, thứ táng tận lương tâm đó tuyệt đối không thể tha thứ. "Thật sao?" Trịnh Hâm giấu gương mặt mình trong lồng ngực của Hình Sinh, nên hắn không thể nào thấy được nụ cười đắc thắng ẩn sau giọng nói nghẹn ngào đau thương kia. Sau khi nghe lời khẳng định của Hình Sinh cô mới ngước lên vui vẻ nói với hắn "Hinh Sinh, cảm ơn anh đã thích tôi. Tuy rằng tôi không thể đáp lại phần tình cảm chân thành này, nhưng nếu xảy ra chuyện gì anh vẫn sẽ giúp tôi chứ?" "Yên tâm, dù phải trả một cái giá đắt, tôi vẫn sẽ hết sức giúp đỡ em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]