Chương trước
Chương sau
Hành Tinh Trung Ương hiếm khi có một đêm mất ngủ, mà nguyên nhân là do sự kiện bầy chim phát sáng bay trên bầu trời khu vực Trịnh gia.
Cả đến tận hôm sau sức nóng vẫn chưa từng giảm bớt, dân chúng điên cuồng phát đi phát lại đoạn video quay trực tiếp vào lúc đó. Chỉ là chiều hướng thảo luận không còn dừng ở nguyên nhân bầy chim xuất hiện nữa, mà là suy đoán xem vị Thuần Thú Sư đỉnh cấp thao túng chúng là ai, và làm thế nào khiến chúng nó đột nhiên biến mất.
Không có ai cho rằng bầy chim là ảo ảnh tạo thành. Không có ảo ảnh nào có thể diễn tả sinh động như vậy được, quan trọng hơn là quân đội đã cho thăm dò chúng ở cự ly gần và thu được kết quả không có thiết bị tạo ảo ảnh nào hết.
Quân bộ cũng mở cuộc họp cả một đêm.
Trong cuộc họp ngoài những quan quân có chức vụ cao trong quân đội có mặt tại Hành Tinh Trung Ương, còn tập hợp mười vị Thuần Thú Sư đỉnh cấp của tinh hệ Từ Á.
Tuy nhiên ngoại trừ Mạnh lão đuổi kịp về Hành Tinh Trung Ương ngay trong đêm, những vị khác ở xa không thể rời trận vị được nên đành phải dùng chức năng gọi hình ảnh ba chiều thay cho sự xuất hiện của mình.
Nguyên nhân mở ra cuộc họp chắc không có ai phải thắc mắc nữa, hiển nhiên là về người đã làm ra sự kiện gây chấn động kia. Mấy Thuần Thú Sư đỉnh cấp so với ai khác càng thêm hứng thú hơn.
Mỗi người đều có thực lực cấp đỉnh, đương nhiên họ hiểu năng lực của mình đang ở đâu, khống chế lượng lớn dị thú đối với họ không khó, nhưng có một khuyết điểm là không thể khống chế trong thời gian dài.
Thuần thú sư điều khiển dị thú thông qua tinh thần lực thiên phú, khống chế càng nhiều dị thú thì lượng tinh thần lực bị phân ra để liên kết cũng tương ứng như vậy. Cũng như con người bình thường khó mà phân tâm một lúc làm được nhiều việc thì để một Thuần Thú Sư phân tách tinh thần lực một lúc cũng khó như thế.
Nếu không phân tách cẩn thận có thể khiến sự kháng cự trong não hải của dị thú gây phản phệ lại Thuần Thú Sư, trong khi dị thú cấp càng cao thì càng khó thuần phục, một Thuần Thú Sư bình thường chỉ dám một lúc khống chế năm con dị thú trở xuống. Với họ mà nói không phải cứ số nhiều mới là tốt, không chỉ phát sinh nhiều rủi ro còn rất tốn tinh thần lực, một Thuần Thú Sư có mạnh hay không quan trọng vẫn nằm ở thực lực của bản thân dị thú mà họ không chế.
Cho nên sự xuất hiện của Thuần Thú Sư có thể thao túng một ngàn dị thú gây náo động Hành Tinh Trung Ương khiến các vị cao nhân vốn không thích xuất đầu phải lộ diện để tìm hiểu.
"Các vị cũng biết lý do chúng ta có mặt ở đây rồi nên tôi không nhắc lại nữa."
Người lên tên trước nhất là Tần thượng tướng, bởi ông cũng là một trong những người có mặt gần hiện trường, nên so với những người khác càng rõ tình huống hơn.
"Không xác định được nguyên nhân bầy chim đột nhiên xuất hiện hay đột nhiên biến mất, nhưng tôi có thể khẳng định chúng không phải do huyễn cảnh tạo nên. Có một điều chúng ta có thể xác định bầy chim này được người thao túng, với mục đích là chúc thọ Trịnh gia chủ. Tôi cũng đã hỏi Trịnh gia chủ, nhưng ông ấy cũng không rõ người này là ai. Nhưng mà thông qua Hạ sở phó của Sở nghiên cứu văn vật cổ tôi đã biết được lại lịch của bầy chim đó."
Hạ phó sở trong lời Tần thượng tướng chính là Tần phu nhân Hạ Nguyệt Mân. Tần Minh vừa nhắc đến vợ mình liền cảm thấy đầu chướng đau. Phu nhân nhà ông lại lên cơn cuồng việc rồi. Ai mà ngờ sự kiện này có liên quan đến văn vật cổ mà bà ấy sắp công bố chứ.
Thời điểm vừa gặp ông liền mở bài diễn thuyết không ngừng, diễn thuyết xong còn thấy chưa đủ liền gấp gáp trở về nhà tìm tài liệu nghiên cứu tiếp. Đứa con trai ông thì những lúc này thật khiến người trực hận không thể rèn sắt thành thép, chẳng giúp ông khuyên ngăn mẹ nó còn bình tĩnh đi phòng huấn luyện như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tần thượng tướng lần đầu có chút hối hận vì trước kia luôn cổ vũ con trai chăm chỉ huấn luyện.
Tần thượng tướng vừa đưa hình ảnh lên vừa nhắc lại những lời mà Tần phu nhân đã giải thích trước đó. Những vị ở đây vừa nghe vừa cảm thấy thần kì.
Họ không ngờ trong thời viễn cổ lại có một loài dị thú mang đến vận khí và sự trường thọ cho người được chúc phúc, càng kinh ngạc về điển tích ngàn hạc bay lượn trên bầu trời và dòng chữ chữ chúc thọ mà chúng tạo thành.
Không ít người nghĩ cái vị kia là thần thánh phương nào, và Trịnh gia chủ lại có ân đức gì mà có thể được món quà to lớn như vậy.
Có lẽ trong những người ở đây người vừa hậm hực vừa tiếc nuối nhất chính là Mạnh lão, bởi lúc ông về tới Hành Tinh Trung Ương thì bầy chim đã biến mất. Lúc đó Mạnh lão còn hối hận nói nếu sớm trở về thì tốt rồi, bởi nghĩ Trung Ương Tinh ngoài hoa lệ chẳng có gì vui, nên ông mới dây dưa mãi ở các hành tinh lân cận tìm thứ hay ho.
Giờ thì hay rồi, bỏ lỡ mất thứ hay ho như vậy, càng không kịp bắt được manh mối tên Thuần Thú Sư thần bí kia, người ta vốn còn định so bề thực lực đấy.

Không gặp được cao thủ khiến Mạnh lão rất tức giận, bởi vậy ông quyết định trong thời gian tới sẽ không rời Hành Tinh Trung Ương, hơn nữa phải cắm cọc ở nhà lão Trịnh.
Tên đó đã vì ông bạn già của ông mà làm ra hiện tượng chấn động như vậy, chắc chắn là phải có ân hoặc có quan hệ không tồi với người Trịnh gia. Mạnh lão không tin mình ôm cây đợi thỏ mà không bắt được người.
Nếu người Mạnh gia mà biết được suy nghĩ trong lòng Mạnh lão lúc này chắc khóc thét cả đám mất.
Họ trăm phương nghìn kế muốn Mạnh lão ở lại Mạnh gia trấn tộc mà không được, ai bảo ông không thích bị người gò ép chứ.
Thế nhưng lần này vì một người thần bí mà vị Thuần Thú Sư mạnh nhất tinh hệ Từ Á này quyết định ở Hành Tinh Trung Ương, nhưng không phải về nhà mà cọ cơm ở chỗ bạn già, nghĩ thôi đã thấy đau thương.
Cuộc họp kéo dài đằng đẵng cuối cùng kết thúc khi kết quả vẫn còn mơ hồ không tiến triển, bởi các vị Thuần Thú Sư đỉnh cấp đều thống nhất người làm ra hiện tượng kia không phải mình, càng không quen biết người nào có khả năng làm ra được nó.
Tuy nhiên họ vẫn sẽ cố gắng quan tâm xem có vị Thuần Thú Sư nào có đặc điểm gần giống ở khu vực mình hay không, nếu có sẽ lập tức báo tin về cho quân bộ.
Đa số những người ở đây không có ác ý gì với vị Thuần Thú Sư kia, chỉ là họ cần thông tin để thống kê tình hình thực lực của tinh hệ Từ Á mà thôi, nếu được có thể kéo gần quan hệ đối tác lại càng tốt hơn.
Đương nhiên cũng có một số thành phần cảm thấy sự hiện diện của người này mang tính đe dọa, bởi không biết thực lực đối phương sâu đến nhường nào, liệu có ác ý gì với bọn họ hay không, mà mối nguy cơ thì không nên tồn tại.
~o~
Trịnh Bân là một trong số ít những người không vì hiện tượng xảy ra mà mất ngủ, hơn nữa còn ngủ rất ngon.
Ngủ đủ giấc liền tỉnh, Trịnh Bân từ trên giường ngồi dậy vươn vai, tập vài động tác thể dục cơ bản sau đó đi làm vệ sinh cá nhân.
Thời điểm chọn trang phục Trịnh Bân quyết định mặc lại bộ chế phục hệ hỗ trợ mình từng mặc lần trước.
Cậu cảm thấy mình mặc chế phục thực sự rất ngầu, mà bên ngoài rất ít cửa hàng chế phục may sẵn, cộng thêm kiểu dáng hay kích thước đều khiến Trịnh Bân không thích lắm, và điều quan trọng nhất là đồng phục của Viện Quân Giáo Liên Bang không nơi nào có thể sánh bằng.
Trịnh lão đêm qua ngủ rất muộn, không chỉ vì hiện tượng phát sinh trên bầu trời nhà mình mà còn vì ông bạn già muốn tá túc ở nhà ông một thời gian, lí do là muốn tìm vị cao nhân đã tạo ra hiện tượng kia.
Trịnh lão sao còn không rõ tính tình của bạn mình, nhưng khiến ông đau đầu hơn là một Mãnh lão không thì thôi, còn kéo theo cháu lão Mạnh Dật Hiên đến nữa, tên nhóc này còn chính nghĩa ngôn từ bảo để trả ơn hắn sẽ đích thân lái phi hành khí đưa Trịnh Thành Hi đến trường thi.
Hừ, có quỷ mới tin Mạnh Dật Hiên có ý tốt như vậy. Tên này chẳng qua muốn thuận tiện đi xem náo nhiệt thôi.
Trịnh Bân vừa thay đồ xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, do hôm qua đi ngủ sớm nên cậu không biết chuyện Mạnh gia đến làm khách, bởi thế đinh ninh cho rằng người gọi mình là quản gia Hình Sinh, nghĩ lần này không thể trốn trong phòng nữa nên quyết định sử dụng kỹ năng phối hợp.
Nói đến kỹ năng cao lãnh này Trịnh Bân liền cảm thấy vận khí mình tốt một cách không tưởng. Trong phần thưởng nhận được từ nhiệm vụ phụ hôm qua có một phiếu tăng cấp kỹ năng phụ bất kì.
Trịnh Bân không cần suy nghĩ nhiều mà lập tực chọn thăng cấp kỹ năng phối hợp. Ha ha, tiết kiệm được 1000 tích phân cảm giác sung sướng gì đâu, đến khi thấy số liệu thay đổi ở thanh kỹ năng thì Trịnh Bân càng vui vẻ hơn:

“* Kỹ năng phối hợp:
Kỹ năng 1: "Ta là một đoá hoa cao lãnh": Khi sử dụng kĩ năng kí chủ có thể lập tức biến thành nam thần cao lãnh trong mắt nhân loại, không cần băng hệ nguyên tố cũng có thể khiến người trong phạm vi 200 mét xung quanh cảm thấy rét lạnh, thể năng tạm thời tăng lên cấp S (Phạm vi toả khí lạnh có thể tăng nếu kĩ năng thăng cấp, thể năng sẽ biến về số liệu cũ khi kĩ năng kết thúc).
- Cấp bậc: 2/10 (Cần 3000 tích phân để lên cấp 3).
- Thời gian sử dụng: 6 tiếng ( Có thể tăng khi thăng cấp).
- Thời gian làm lạnh: 18 tiếng ( Có thể giảm khi thăng cấp)."
Oa, thời gian sử dụng kỹ năng và khoảng cách toả khí lạnh lần này tăng lên gấp đôi và Thời gian làm lạnh giảm xuống một nửa so với cấp một. Hai loại thời gian cộng lại vừa đúng bằng một ngày. Trịnh Bân cảm thấy sau này mình có thể dùng kĩ năng khi đi học, thời gian làm lạnh thì ở kí túc không đi đâu hết.
Viện quân giáo có cái lợi là mỗi người đều có phòng kí túc riêng, nhưng cái hại là lại xếp bốn người trong một căn chung, ăn uống sinh hoạt tự túc, bởi mọi thứ trong căn kí túc có thể đáp ứng những vấn đề này.
Trịnh Bân trước đấy còn lo lắng không biết sau này đi học thì phải làm sao, may mà cấp kĩ năng của cậu tăng lên rồi.
Còn về vấn đề bản thân sắp phải sinh hoạt chung với ba người khác tuy cũng rất đáng lo nhưng Trịnh Bân không quan trọng lắm.
Thứ nhất đa phần học viên trong Viện quân giáo càng quan tâm vấn đề tăng cường năng lực lên trên hết, hơn nữa toàn nam sinh ở với nhau, có mấy ai biết nấu ăn chứ, chủ yếu toàn phải nhờ robot sinh hoạt trợ giúp hoặc giải quyết bằng dịch dinh dưỡng cho nhanh.
Dịch dinh dưỡng Trịnh Bân đã từng nếm thử qua, tuy cậu không sành ăn không có nghĩa cậu chấp nhận được vị của nó. Cái thứ chất lỏng sền sệt kia lúc nuốt xuống vòm họng cảm giác rất kinh khủng, Trịnh Bân thầm nghĩ mình vẫn nên vác Thập Tứ theo là tốt nhất.
Trịnh Bân cũng không ngại những người kia không thân cận mình, dù sao cậu một mình đã quen, nếu có người quan tâm Trịnh Bân còn sợ ấy chứ.
Sau khi xác nhận mình đã thay đổi khí chất hoàn toàn rồi Trịnh Bân mới chậm rãi đi ra mở cửa, ai ngờ lại thấy được cái bản mặt cợt nhả của người nào đó:
"Ô dậy rồi này, nghe nói tính cậu lúc rời giường rất xấu, tôi còn nghĩ sẽ mất thời gian gọi cậu chứ."
Mạnh Dật Hiên thấy Trịnh Thành Hi trưng ra cái vẻ cao lãnh không nhiễm bụi trần thì hai mắt sáng lên.
Ồ, lại là cái hình tượng mình từng thấy vào mấy ngày trước, xem ra cậu ta cũng biết diễn đấy nhỉ, còn chân thật đến như vậy.
Như thế cũng tốt, phải vậy mới thú vị. Mạnh Dật Hiên rất muốn xem cậu ta tính diễn đến khi nào, tốt nhất đừng làm hắn thất vọng.
"Dậy rồi thì đi xuống thôi, hai tiếng nữa là kì thi bắt đầu. Hôm nay tôi đích thân đến hộ tống cậu, cậu nên cảm thấy mình may mắn thế nào."
Mạnh Dật Hiên vừa nói vừa không ngại đối phương toả khí lạnh mà túm cậu ra khỏi phòng.
Gì chứ hắn quá quen với kiểu này rồi, nếu không sao có thể làm bạn được với Tần Liệt.
Tên kia lúc gây áp lực còn kinh khủng hơn nhiều. Chỉ là lúc bắt lấy tay Trịnh Thành Hi, Mạnh Dật Hiên mới biết mình đã xem thường cậu ta rồi, khí thế của cậu ta vậy mà có thể tác động đến nguyên tố hoả trong người mình, hơn nữa thể chất còn ngang tài ngang sức với hắn. Nếu lúc này Mạnh Dật Hiên còn không nhìn ra Trịnh Thành Hi có vấn đề thì hắn là thằng ngu rồi. A, sự việc càng thú vị quá làm sao bây giờ. Có lẽ trong kì thi hôm nay Trịnh Thành Hi sẽ mang đến kinh hỉ không ngờ chưa biết chừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.