Trịnh Bân lúc mới nhìn thấy biển tinh thần đã muốn thử chạm vào lắm rồi, nhưng cậu sợ không cẩn thận sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng, ngay nghe Tiểu Bảo Bối nói vậy thì không tiếp tục nhịn nữa mà vươn tay ra.
Có lẽ do Trịnh Bân là chủ nhân của biển tinh thần nên ngay khi tay cậu vươn đến, lớp sương như có linh tính quấn lấy cậu, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Trịnh Bân thầm than thật thú vị, não liền tự động đưa ra chỉ lệnh thử điều động màn sương di chuyển theo ý muốn của mình, kết quả vậy mà thành công ngay lần đầu tiên, thậm chí còn nước chảy mây trôi.
Trịnh Bân không ngừng khiến biển tinh thần biến hoá thành muôn hình vạn trạng, chơi đến không biết mệt là gì. Tiểu Bảo Bối câm nín nhìn ký chủ nó chơi đùa quên trời đất.
Chỉ những lúc này cậu ấy mới thể hiện ra sự hoạt bát của mình, nếu cậu ấy trước mặt người khác cũng được như vậy thì tốt rồi.
“Điều khiển tinh thần lực trong não hải không khó, cái khó là đưa tinh thần lực ra bên ngoài. Hiện tại cậu thử mang theo tinh thần lực đi ra bên ngoài xem.”
Trịnh Bân thầm nghĩ mau rời khỏi não hải, trên tay vẫn quấn theo tinh thần lực của mình đi ra ngoài.
Tuy nhiên lúc ý thức vừa ra ngoài Trịnh Bân liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu đau như kim châm. May quãng thời gian này kéo dài không lâu, chỉ mất một phút, cho đến khi Trịnh Bân quen dần và có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Trịnh Bân nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-hinh-su/164958/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.