“Vừa rồi là báo cáo mà tôi muốn trình bày với hai người. Chỉ huy, ngài có phân phó gì không?”
Trịnh Hâm nghiêm túc quan sát phản ứng của Tần Liệt và Mạnh Dật Hiên, nhưng ánh mắt chủ yếu vẫn luôn hướng về vị thiếu tướng trẻ tuổi.
“Tôi biết rồi, công tác xử lý thế nào sẽ do Mạnh thượng tá bàn giao với cô sau.”
Dù vấn đề của Trịnh Hâm vừa nói khá lớn nhưng không đến mức phải để Tần Liệt tự mình xử lý, đôi khi Mạnh Dật Hiên cợt nhả và chểnh mảng sự vụ là thật, nhưng để hắn nghiêm túc làm việc thì Tần Liệt vẫn tin tưởng được.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cô có thể rời đi.”
Mạnh Dật Hiên thấy Trịnh Hâm vẫn đứng tại chỗ thì cau mày lại. Chuyện cần nói đã nói, cô ta cứ ở đó làm gì?
“Chỉ huy, ngày mai là sinh nhật của tôi, ngài có thể bớt chút thời gian đến dự không?”
Đây mới là mục đích chính mà Trịnh Hâm bỏ qua Mạnh Dật Hiên để đến tìm Tần Liệt.
Tần Liệt không thích cấp dưới đến tìm mình với mục đích cá nhân, vì thế phần báo cáo trước đó chỉ là thứ cô ta lợi dụng để có cơ hội nói chuyện với đối phương mà thôi.
Trịnh Hâm không có dự định làm tiệc lớn. Từ khi Trịnh Thành Hi mất tích, Trịnh lão liền lượt hết các sự kiện yêu cầu tiêu phí xa hoa, phần tiền đó đem dùng để tìm người đối với ông càng có lợi hơn.
Chẳng lẽ Trịnh Hâm không hận sao?
Cô hận chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-hinh-su-2/2736103/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.