“Được rồi!” Đạo diễn Phương thông qua camera xác định cảnh quay không còn vấn đề gì nữa mới chịu buông tha cho Trịnh Bân và Triệu Quang Sơn.
Trịnh Bân không nhớ nổi mình đã phải nhảy lên nhảy xuống từ trên cây bao nhiêu lần nữa rồi.
Còn may thể lực của cậu tốt, ngoài tổn thất một chút tinh lực thì không vấn đề gì.
So với cậu, Triệu Quang Sơn xem chừng còn thảm hơn nhiều. Nhìn sắc mặt của gã mà xem, cố gắng nặn ra nụ cười khó coi, trong lòng đã đảo qua tổ tiên nhà Trịnh Bân mấy lần rồi đấy nhỉ?
Phải nói sao ta, do gã tự làm tự chịu thôi.
Triệu Quang Sơn vội lấy lí do cần nghỉ ngơi cho cảnh quay tiếp theo nên mang theo đoàn người của mình rời khỏi trường quay. Trịnh Bân chỉ ước gã đừng quay lại, tiếp theo cậu phải chuẩn bị tinh thần để quay cảnh chiến đấu với Hoàng Hiểu Lệ.
“A Tâm, cô cần nghỉ ngơi một chút hay không?”
Ngoài thời điểm quay phim, bình thường đạo diễn Phương vẫn là người dễ nói chuyện. Ông lo Trịnh Bân có thể vì cảnh quay vừa rồi mà cảm thấy nhụt chí.
“Không cần, cảnh quay vừa rồi đã làm mất nhiều thời gian của mọi người rồi. Tôi có thể quay tiếp được.”
“Cô thật sự ổn chứ?” Đạo diễn Trần là người chấm Trịnh Bân cho tác phẩm tiếp theo của mình nên càng đặc biệt để ý cậu hơn so với ông bạn.
“Tôi ổn.”
Tuy công việc đóng phim này rất khiêu chiến tinh lực của Trịnh Bân, nhưng tôn chỉ của cậu trước nay đã làm cái gì thì phải hoàn thành cho bằng được.
Cậu sẽ không vì chút khó khăn này mà dễ buông bỏ.
“Tốt lắm!” Hai vị đạo diễn rất tán thưởng tinh thần này của Trịnh Bân.
“Chúng ta tiếp tục.”
Không giống cảm giác khi đối diễn với Triệu Quang Sơn, Trịnh Bân đối diễn với Hoàng Hiểu Lệ thoải mái hơn rất nhiều.
Hoàng Hiểu Lệ tận dụng sự dẫn dắt của mình giúp Trịnh Bân tránh rất nhiều sai xót. Tuy cảnh quay không tránh được phải quay thêm vài lần, nhưng thời gian kết thúc còn nhanh hơn cả lúc quay với Triệu Quang Sơn.
Trong đầu Trịnh Bân đúng lúc vang lên thông báo nhiệm vụ thành công từ Tiểu Bảo Bối. Cậu thầm thở phào một cái.
Hiện tại Nhẫn Bách Diện đã hoàn toàn thuộc về cậu rồi. Trịnh Bân nên tính dần kế hoạch rời khỏi tinh cầu Lạc Xuyên càng sớm càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.
Cảnh của Trịnh Bân đã hết, nhưng của Hoàng Hiểu Lệ thì còn hai phân đoạn nữa. Cô bảo cậu không thích tiếp xúc lâu tại chỗ đông người, nên bảo Trịnh Bân có thể trở về lều thay trang phục và nghỉ ngơi. Cô ở đây có Vệ Ninh trợ giúp là được.
Trịnh Bân ngoài mặt thì đáp ứng. nhưng trong lòng lại nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để rời đi.
Tuy cậu biết ơn thời gian qua Hoàng Hiểu Lệ và Vệ Ninh đã cưu mang mình, nhưng cậu còn rất nhiều việc cần làm ở Quân Đô Đệ Nhất.
Sư phụ, Trịnh gia, đám học trò ở lớp thiết kế sư…
Và cả người đó nữa…
Cậu không thể chần chừ thêm nữa.
Nhưng khi Trịnh Bân vừa xoay người, trái tim vẫn luôn bình thản bỗng nhiên đập gia tốc.
Cậu nhạy bén ngước lên trời, dường như cảm nhận được gì đó.
Cảm giác này, rất giống khi Trịnh Bân phải đối mặt với Ảnh Lang và phải hi sinh Tiểu Bảo Bối.
[Nhiệm vụ khẩn cấp: Trùng động xuất hiện
- Trùng động bình thường chỉ xuất hiện ngoài vũ trụ lại bất ngờ mở ra trên bầu trời Lạc Xuyên. Theo số liệu đo lường bên trong, hệ thống cảm nhận được trùng thú cấp 8, đồng thời mang địch ý khó hiểu với ký chủ. Ký chủ cần nhanh chóng thoát khỏi hành tinh này càng sớm càng tốt.
- Phần thưởng: 100000 tích phân, hai lần quay thưởng.
- Hình phạt thất bại: Chết.]
Bảng nhiệm vụ bất ngờ hiện ra trước mặt Trịnh Bân. Cậu vừa đọc nội dung vừa giật mình khiếp sợ.
Trùng động xuất hiện trong hành tinh?
Chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy ra.
Mỗi hành tinh có nhân loại sinh sống đều được thiết lập tầng kết giới bảo vệ nghiêm ngặt, xác suất trùng động vượt qua kết giới mở ra trong hành tinh là 0.01%.
Thế mà giờ đây 0.01% khả năng đó đã xảy ra. Càng kinh khủng hơn là, bên trong trùng động có tồn tại trùng thú cấp 8. Đây là tồn tại có thể đánh tay đôi với Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư hoặc Thuần Thú Sư cao hơn mình một cấp.
Lạc Xuyên suy cho cùng chỉ là một hành tinh du lịch, làm sao có được tồn tại cao cấp như thế. Trịnh Bân từng ở trong quân bộ thuộc hành tinh, người có thực lực cao nhất mới chỉ cấp 6. Không nói đến trùng thú cao cấp kia, đối phó với đám trùng thú tay sai đã là một gánh nặng rồi.
Trịnh Bân thoáng lưỡng lự.
“Tiểu Bảo Bối, nếu tôi giáp mặt với con trùng cấp cao kia, xác suất chiến thắng là bao nhiêu?”
[Cậu định giết nó? Đây không phải yêu cầu của nhiệm vụ. Ký chủ, việc của cậu là nhanh chóng rời khỏi Lạc Xuyên.]
Trịnh Bân nhăn chặt mày, nhưng ý định không hề thay đổi.
“Tôi muốn biết câu trả lời.”
Tiểu Bảo Bối im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn đáp:
[50%.]
Chỉ có 50% thôi sao? Trịnh Bân cười khổ.
Mà thôi, ít nhất cậu vẫn có cơ hội thắng mà, phải không?
“Sau bao lâu nữa trùng tộc sẽ đổ bộ?”
Trịnh Bân cần thời gian để có sự chuẩn bị, ngoài ra còn phải thông báo cho tầng quản lý hành tinh trước khi mọi chuyện quá muộn.
[Còn mười lăm phút nữa.]
“Điểm rơi ở đâu?”
[Trong Đông Nhạc, cách đoàn làm phim hai nghìn kilomet.]
“Hiểu rồi.”
Trịnh Bân hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy vào trong lều của Hoàng Hiểu Lệ thay sang trang phục có thể thuận tiện chiến đấu, sau đó sử dụng Nhẫn Bách Diện biến hóa bản thân thành một người khác mới yên tâm ra ngoài.
Trịnh Bân rời khỏi đoàn làm phim mà không bị ai phát giác. Nếu để ý kĩ thì sẽ thấy trên vai cậu có một con bướm màu tím đậu lên, nhưng nó không phải Mê Điệp cậu từng dùng khi đối phó với Ảnh Lang mà là dị thú cùng hệ sở hữu kỹ năng chế tạo ảo cảnh - Tử Huyễn Điệp.
Tử Huyễn Điệp không phải Ori làm từ thú hạch nên thông số chiến đấu không quá cao, nhưng để cậu qua mắt mấy người đoàn phim thì dư sức.
Trịnh Bân thấy khoảng cách của mình với chỗ quay phim đã vừa đủ thì mới sử dụng đến phi hành khí cá nhân để di chuyển tiếp.
Cùng lúc, cậu thông qua Tiểu Bảo Bối gửi một tin nhắn nặc danh cho quân bộ Lạc Xuyên.
Mong rằng, người bên đó sẽ không nghĩ đây là một trò đùa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]