Tần Liệt không biết mình đi ra khỏi phòng bằng cách nào, trong đầu văng vẳng câu nói sau cùng của Trịnh Bân.
Hắn bỗng nhớ tới thời điểm khi cả hai còn ở trong trùng động, cậu ấy cũng nói một câu trước khi hắn ngất đi.
Vốn không nghe rõ ràng, mà giờ hai câu nói không hẹn mà trùng điệp với nhau, trái tim tưởng chừng vững vàng giờ lại đập như trống bỏi.
Hắn nên lí giải cảm xúc hiện tại của mình thế nào đây?
Nói Tần Liệt không có gì với Trịnh Bân, loạt cảm xúc kì lạ và trái tim phản chủ lập tức bán đứng hắn.
Nhưng nếu bảo hắn thích cậu, thì vì sao những kí ức vụn vỡ hàng đêm ùa về lại giày xéo và cản trở hắn?
Một người quyết đoán như vị thiếu tướng trẻ tuổi, lần đầu lựa chọn chạy trốn khỏi phần tình cảm mơ hồ này.
Hắn cần thời gian để xem xét lại chính mình.
Trịnh Bân không nhận được câu trả lời mình mong chờ, sự thất lạc hiện rõ trong đôi mắt.
Phải biết, cậu đã dùng bao nhiêu dũng khí để nói ra câu đó.
Chẳng lẽ, trước nay chỉ toàn là sự ngộ nhận của cậu?
Cậu... đang đi vào vết xe đổ của nguyên chủ sao?
Máy thông tin đặt trên mặt tủ cạnh giường chợt vang lên tiếng chuông.
Trịnh Bân đã tỉnh được một lúc, bàn tay vươn ra không còn mất sức như hồi nãy, dễ dàng bắt được cái máy.
Thiếu niên cố gắng ổn định suy nghĩ trong lòng, kiểm tra xem người gọi là ai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-hinh-su-2/2690057/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.