Bên tai không ngừng truyền đến tiếng ba tức ba tức, Tiêu Xuân Thu không khống chế tưởng tượng cảnh xúc tua ăn cánh tay, sau đó ăn cẳng chân.
Tiêu Xuân Thu không phải kẻ nhát gan, thế nhưng lúc này vẫn bị phán đoán của mình kinh ra mồ hôi lạnh.
Người có đôi khi rất kỳ quái, tuy rằng rất sợ, lại vẫn nhịn không được muốn thấy rõ thế nào.
Anh chậm rãi chống dậy, từ cạnh quan tài lộ ra hai mắt, cẩn thận nhìn quanh.
Vừa nhìn, anh kinh ngạc, La Võng vốn đứng đưa lưng về phía anh dĩ nhiên không thấy.
Hàn ý dâng lên từ lòng bàn chân, nháy mắt chạy khắp thân thể.
La Võng đi đâu? Vì sao không nghe động tĩnh?
Tiêu Xuân Thu phản xạ mở to mắt tìm quanh, định xem La Võng có phải đã trốn.
Mà, La Võng không thấy, lại thấy xúc tua màu đỏ thực sự ăn thịt người như anh nghĩ.
Chính xác mà nói, không phải ăn thịt người, là ăn thi thể.
Tiêu Xuân Thu qua loa tính một chút, xung quanh đông xéo tây lệch, hoặc nằm hoặc dựa đại khái sáu bảy tám người, những người này không nhúc nhích, không biết sống chết.
Mỗi người tứ chi đều bị xúc tua màu đỏ quấn chặt, vì ánh sáng hôn ám, Tiêu Xuân Thu chỉ có thể thấy nơi xúc túa lướt qua, bạch cốt âm trầm.
Rất nhanh, tứ chi chỉ còn bạch cốt, xúc tua tựa hồ ăn uống no đủ, chậm rãi rút về.
Tiêu Xuân Thu không tự chủ được rùng mình, cả người cứng ngắc.
Một xúc tua hầu như dán trên mũi Tiêu Xuân Thu, mùi máu tươi dày đặc chóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/62591/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.