Mông mông lung lung, cảm giác có một thứ lông lá xồm xàm quét qua quét lại trên mặt, Huyền Huyễn lẩm bẩm một tiếng không tình nguyện mở mắt.
Chi!
Sóc chuột nhiệt tình nhào tới tiến hành nước bọt rửa mặt.
Huyền Huyễn híp mắt, lười biếng nói: "Tiểu Hoa, mày biết tao ghét nhất bị người đánh thức."
Sóc chuột run lên, nịnh nọt liếm mặt cậu.
Huyền Huyễn ngáp một cái: "Có việc gì nói mau."
Sóc chuột hớn ha hớn hở chạy tới cuối giường kéo gì đó, là một cái lịch bàn.
Nó dùng móng vuốt chỉ vào một ngày, đầy mắt mong đợi nhìn Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn liếc một cái, ngày 1 tháng 6.
Nửa ngày không thấy Huyền Huyễn tỏ vẻ gì, sóc chuột gấp, dùng sức vỗ vào ba chữ "Tết thiếu nhi" sau ngày 1, xèo xèo gọi hai tiếng.
"Tiểu Hoa, mày cách thiếu nhi còn một khoảng, cố gắng tu luyện đi." Nói xong nghiêng mình ngủ tiếp.
Sóc chuột thổi lớn gan cho mình, kiên nhẫn quấy rầy Huyền Huyễn.
Sâu ngủ không ngừng bị cưỡng chế dời đi, Huyền Huyễn rất có xung động đốt đuôi sóc chuột lần nữa.
Sóc chuột ủy khuất gọi hai tiếng, nó cũng tính là trẻ em, nó cũng có quyền lợi qua ngày quốc tế thiếu nhi.
"Được rồi, đừng vờ đáng thương nữa, trẻ em, tao cũng là trẻ em nè." Huyền Huyễn bất đắc dĩ.
Thừa dịp Huyền Huyễn bò dậy rửa mặt, sóc chuột kích động chạy đi báo hỉ cho bọn tiểu hồ ly.
Bọn tiểu hồ ly vốn không ôm hy vọng, dù sao bệnh làm biếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491745/quyen-14-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.