Cả người đầy vết máu bị thủy tinh đâm thành nhím Nam Cung Thiên không nhúc nhích ngẩng mặt nằm đó, ông chưa chết, nhưng cũng không sống nổi, trong những giây phút hấp hối, ông vẫn phải thừa nhận dằn vặt thần kinh bị xé rách.
Hà Phỉ không xa si ngốc dựa tường mà ngồi, lòng bà ôm một thi thể trẻ con mặt mày không rõ, miệng thì thào tự nói: "Bảo bảo đừng sợ, bảo bảo đừng sợ, mẹ tới cứu con, mẹ tới cứu con..."
Bà là Hà Phỉ, hay Nam Cung Đồng đã phân không rõ.
Nam Cung Đường nhặt đầu, tay, chân con mình về ghép lại với nhau, lặng lẽ nhìn đứa bé không trọn vẹn không đầy đủ kia, trong đầu trống rỗng.
Đại thù đã báo, nhưng người anh yêu cũng không còn, chỉ thừa lại anh, giữ cái vẻ phi nhân phi quỷ sống không ý nghĩa.
Sống hay chết đối Nam Cung Đường mà nói đã không hề gì, kỳ thực từ ban đầu anh chính là người chết, cho dù được cứu sống, anh cũng không thể tính là người sống, người kia vì sao cứu anh, lại vì sao giúp anh, Nam Cung Đường không biết, có lẽ là có mục đích nào đó đi, nhưng không quan trọng, dù sao anh bất quá là một cái tiện mạng, giờ càng đèn dầu sắp cạn.
Hài cốt khắp nơi, máu loãng tung tóe, hệt như Địa Ngục.
Huyền Huyễn không khỏi nhíu chặt mày, cảnh tượng thảm liệt như vậy khiến người nhìn rất khó chịu.
Nguyệt Vũ xổm xuống duỗi tay sờ mấy đứa trẻ sơ sinh vô tội đáng thương, anh cổ, Nam Cung Thiên dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491719/quyen-13-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.