Trong rương thủy tinh nuôi bảy con nhện rực rỡ năm màu, tơ loài nhện độc này phun ra dĩ nhiên là màu đen.
Bên dưới lớp tơ giăng đầy có một thứ u tối.
Huyền Huyễn nhìn nửa ngày, mới nhìn ra đó là một cái mặt nạ, một cái mặt nạ khô lâu cực kỳ tà khí.
"Này cũng là bảo bối?" Huyền Huyễn nghiêng đầu nhìn tiểu phượng hoàng trên vai.
Tiểu phượng hoàng không hề do dự gật đầu.
"Tiểu Nguyệt, cậu không cảm thấy nó rất giống khô lâu trên lá bùa đen?" Nguyệt Vũ nhắc nhở.
"Thấy, nhưng nó tuyệt đối không phải bảo bối." Huyền Huyễn búng tiểu phượng hoàng, "Phải huấn luyện năng lực tầm bảo của mày, mấy thứ không đáng một đồng này, nhìn, chúng ta nên tìm là những vật lóe sáng, như bảo thạch, rõ chưa? Giống cái này."
Huyền Huyễn cầm ra một viên ngọc bích cỡ chừng móng tay trong túi cho tiểu phượng hoàng thấy.
Tiểu phượng hoàng nghiêng đầu, dùng móng vuốt bắt lấy ngọc bích, nghe lời gọi một tiếng.
"Ai nha, trẻ nhỏ dễ dạy."
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, có người "dạy hư" sủng vật của mình vậy sao?
Dạy xong tiểu phượng hoàng, Huyền Huyễn nhìn về phía mặt nạ đầu lâu.
Nam Cung gia vì sao có thứ này? Khô lâu này rất giống mấy cái tìm được ở chỗ bọn Nam Cung Đồng, cậu vẫn cho rằng bầy rối rơm kia sở dĩ có thể bị điều khiển, trình độ rất lớn là nhờ vào lá bùa đen, có thể khẳng định, là bùa đen trong thân rối tuyệt đối là kiệt tác của hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491714/quyen-13-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.