Cúp máy, ngẩng đầu thấy Vu Diêu ra vẻ muốn nói lại thôi, Miêu Mộ Thanh nói: "Có việc không ngại cứ nói."
"Tôi còn gặp Đường Mẫn."
Vu Diêu kỳ quái, kỳ quái Miêu Mộ Thanh dự liệu được Đường Mẫn sẽ xuất hiện? Nếu không phải Miêu Mộ Thanh để anh xem qua tấm ảnh của Đường Mẫn, anh cũng không biết thiếu nữ kia là cô.
Trong mắt Miêu Mộ Thanh bay nhanh lóe lên tinh quang, "Vậy Đường Mẫn có phản ứng gì?"
"Cô ấy tựa hồ không biết anh là ai, bất quá đây chỉ là cảm giác của tôi."
Miêu Mộ Thanh gật đầu, không biểu thị gì thêm.
Vu Diêu lại dịch chân, cá tính của anh có chút buồn, rất khó thân thiện với người, đặc biệt là loại người trời sinh ra lệnh như Miêu Mộ Thanh.
Ánh mắt Miêu Mộ Thanh rất sắc, Vu Diêu không được tự nhiên anh thấy, thế nên nói: "Hôm nay cảm ơn, tôi nghĩ Miêu Nhị đang tìm cậu, cậu về trước đi."
Vu Diêu có chút kinh ngạc, rất khó tưởng tượng tượng người như Miêu Mộ Thanh cũng biết nói cảm ơn.
"Không, không khách khí, vậy tôi đi trước."
...
Khi Miêu Lan gõ cửa vào, Miêu Mộ Thanh đang lẳng lặng ngồi đó nghĩ chuyện.
Miêu Lan không dám quấy rầy, đứng một bên đợi.
Nửa ngày, Miêu Mộ Thanh hồi hồn: "Sao, có tin tức gì?"
"Lục Cúc Anh một năm trước khó sinh mà chết ở bệnh viện Thiên Nhân, thai nhi cũng không giữ được, Nam Cung Đường thương tâm quá độ xuống cầu thang không cẩn thận bước hụt ngã thành người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491690/quyen-13-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.