Chương trước
Chương sau
Nguyệt Vũ khựng lại, chậm rãi hỏi: "Người chết? Chết ai?"

Tiêu Xuân Thu gãi đầu, "Hỏi Thượng Quan Hiên ấy, cậu ta rõ hơn tôi, tôi vội tới thăm anh trai không hiểu lắm, chỉ biết chết một bà bầu."

"Bà bầu? Biết tên không?" Miêu Mộ Linh hỏi.

Tiêu Xuân Thu nhớ lại, "Tôi nhớ là họ Nam Cung, tên đầy đủ gọi là gì thì thật không rõ."

Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh nhìn nhau, không khỏi nhớ tới vở kịch múa rối tối qua, lẽ nào một nhà Nam Cung Thiên thật sẽ như vở kịch ấy sáu miệng ăn hoàn toàn chết thảm?

"Tiểu đệ, anh cảm thấy chúng ta cần hỏi rõ Tiểu Huyền cái gì là luyện hồn vĩnh sinh thuật." Miêu Mộ Linh nói.

Nguyệt Vũ gật đầu.

...

"Trường sinh bất lão, tinh thần bất diệt là có thể làm được, cắt xuống phần đầu, trải qua đặc thù xử lý, phong tồn mệnh hồn trong ba hồn và tinh phách trong bảy phách vào đó, lại bỏ hai hồn sáu phách thừa lại vào một bộ thân thể không có ý thức, đợi đến khi thân thể này tử vong hoặc không thích thì thay đổi cái mới, tuần hoàn như vậy có thể xem như vĩnh sinh, cái gọi là luyện hồn vĩnh sinh thuật cũng chính là thế, bất quá đây chỉ là nghe đồn, tỷ lệ tinh luyện linh hồn thất bại là 99%." Huyền Huyễn nói.

"Tôi nghĩ tới nó, là vì cảm thấy con tinh tinh tối qua sở dĩ đột nhiên tự cháy, là có kẻ muốn hủy thi diệt tích, có thể làm vậy, khả năng lớn nhất là mệnh hồn và tinh phách của nó bị người khống chế, mệnh hồn và tinh phách bị hủy, tinh tinh cũng sẽ hủy diệt theo."

"Này có gì khác với quỷ nhập tràng?" Nguyệt Vũ hỏi.

"Quỷ không thể thoát khỏi sự khống chế của Minh Phủ, bất luận anh ẩn giấu bí ẩn ra sao, chung quy cũng chạy không thoát đuổi bắt, cuối cùng vẫn phải vào luân hồi chi đạo, từ góc độ này mà nói, quỷ không thể vĩnh sinh, nhưng mà thông qua luyện hồn vĩnh sinh thuật, bằng một cái linh hồn hoàn chỉnh đã phân thành hai, cũng chính là khiến Minh Phủ ghi lại quỷ hồn tử vong, là có thể thoát khỏi sự quản chế của Minh Phủ làm được vĩnh sinh."

"Tôi vẫn không rõ nó dính gì tới con tinh tinh kia?" Miêu Mộ Linh khó hiểu.

"Tiểu Nguyệt kỳ thực muốn nói con tinh tinh kia là người đi?" Nguyệt Vũ không xác định hỏi.

"Không thể trăm phần trăm xác định, con tinh tinh kia trốn trong rương là có thể khẳng định, Đoạn Ảnh thấy khó thở cũng là vì nó, dựa theo kết luận, trách nhiệm của nó là thao túng mấy con rối diễn trò, không thể phủ nhận tinh tinh thông minh hơn động vật khác rất nhiều, này cũng dẫn đến nó có thể thao túng một vở kịch múa rối, nhưng lưu loát hoàn mỹ như vậy, tôi cảm thấy đại khái chỉ có thể là người."

"Nói vậy, con tinh tinh kia nên là một con quỷ, nhưng nó có thực thể." Miêu Mộ Linh đưa ra nghi vấn.

Huyền Huyễn nói: "Quỷ cũng có thực thể, chỉ là người nhìn không thấy sờ không được, một vật sở hữu đầu tinh tinh thân rơm cũng có thể là quỷ, đã được tính là quỷ, tự nhiên cũng có thể là thật, này không mâu thuẫn, lá bùa khô lâu đen kia đại khái là nguyên nhân chủ yếu con tinh tinh không hoàn toàn là tinh tinh mà là quỷ."

"Đó là thứ bùa gì?" Nguyệt Vũ hỏi.

Huyền Huyễn lắc đầu, "Không biết, lần đầu tiên tôi thấy, chỉ nghĩ rất tà." Giọng cậu có chút lo lắng, "Người kia thông qua quỷ tinh tinh biết sự tồn tại của tôi, cho nên mới khiến nó chạy trốn, trốn không thoát thì phá hủy, để không ai có thể tìm ra hắn, hắn tặng Đại ca các anh cái rương này không biết có mục đích gì, mà còn quan trọng nhất là hắn ở trong tối, chúng ta không biết hắn là ai."

Nghe lời này, Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh không khỏi lo lắng, cây to đón gió, lấy quyền thế Miêu gia, muốn bọn họ chết có khối người.

Nghĩ một chút, Nguyệt Vũ nói: "Tiểu Nguyệt, còn có một chuyện tôi muốn hỏi cậu, tối qua vì sao chỉ có Đoạn Ảnh thấy khó chịu, Đại ca lại không sao?"

"Đoạn Ảnh cũng là cổ sư?"

"Không phải."

"Vậy đại khái là vì cả ba đều là cổ sư, trên người các anh có cổ trùng, không phải cổ sư không khống chế được, nói không chắc nhập các anh, trái lại bị phản khống chế, vì vậy hắn tự nhiên chọn nhuyễn hồng khi dễ, này rất bình thường."

Vẫn bàng thính Tiêu Xuân Thu hăng hái, "Nếu nhờ Nguyệt Vũ thả cổ trên người tôi, ngày sau tôi có phải không cần sợ quỷ?"

Huyền Huyễn liếc anh, "Anh có thể khống chế cổ sao?"

Tiêu Xuân Thu cười gượng, "Không thể."

"Vậy thì ngại quá, anh vẫn phải tiếp tục sợ quỷ."

Tiêu Xuân Thu buồn.

...

"Nhị ca, anh cảm thấy là ai muốn bất lợi với Đại ca?" Trên đường tới bệnh viện Thiên Nhân Nguyệt Vũ hỏi Miêu Mộ Linh.

"Không có manh mối, thủ đoạn của Đại ca có lúc rất độc, đắc tội không ít." Miêu Mộ Linh thở dài, "Cho anh mượn điện thoại một tí."

Nguyệt Vũ đưa cho Miêu Mộ Linh, "Điện thoại anh đâu?"

"Đưa Vu Diêu, lúc này cậu ấy hẳn đã dậy, sắp 10 giờ rồi." Miêu Mộ Linh vừa nói, vừa bấm số.

Tiếp điện thoại là Huyền Huyễn, "Vu Diêu? Khi tôi dậy đã không thấy, Tống Tiếu Ngự nói anh ta ra ngoài rất sớm, điện thoại cũng không mang, cho nên Tiểu Thường trả cho tôi."

Cúp máy, Miêu Mộ Linh tâm thần không yên, anh vẫn cho rằng Vu Diêu ngủ ở sát vách, cho nên chưa từng đi quấy rầy, nào biết cậu ấy lại biến mất, một mình cậu ấy, đưa mắt không quen, trên người lại không mấy đồng tiền, có thể đi đâu?

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.