Huyền Huyễn búng ra lớp da tinh tinh, ngoại trừ đầu là thật, bộ phận khác đều là rơm rạ bị một tầng vật chất màu trắng như keo bao lấy.
Lần mò một hồi trong đống rơm, từ trong lấy ra một lá bùa màu đen, phía trên dùng thuốc màu trắng vẽ một cái đầu lâu, cầm lá bùa này, thần tình Huyền Huyễn thoáng đổi.
"Thi cổ?" Miêu Mộ Thanh không xác định.
"Không giống." Nguyệt Vũ lắc đầu, "Tuy dùng thi cổ có thể khống chế tử thi hành động, nhưng mà thời gian không thể quá dài, vả lại tinh tinh này chỉ có đầu."
Miêu Mộ Thanh nói: "Nếu chỉ xét đầu, hắc cổ sư cũng có thể điều khiển thi thể, bất quá thời gian là một vấn đề."
Miêu Mộ Linh nói: "Còn có một việc rất quan trọng, lúc đầu chúng ta nhìn không thấy con tinh tinh này, nhờ Tiểu Huyền dán bùa lên người nó chúng ta mới thấy, đây là quỷ tinh tinh, hay cổ hồn? Cũng không đúng, rơm rạ, đầu đều là thật, mà còn mọi người không cảm thấy nó xuất hiện rất đột nhiên sao?"
Đích xác, nói con tinh tinh này là quỷ, vậy có thể giải thích là nó chui vào rương, thế nhưng bất kể là Nguyệt Vũ, Miêu Mộ Thanh hay Miêu Mộ Linh, không lý nào không thấy quỷ tinh tinh, nói tinh tinh này là thật, lại giải thích không rõ nó làm sao giấu mình, thật là quỷ dị!
Nguyệt Vũ hỏi Huyền Huyễn: "Tiểu Nguyệt, cậu có quan điểm gì?"
Miêu Mộ Thanh và Miêu Mộ Linh cũng không tự giác nhìn cậu.
"Luyện hồn vĩnh sinh thuật." Vẫn giữ trầm mặc Huyền Huyễn nói.
Bọn Miêu Mộ Thanh biết Huyền Huyễn là thiên sư, đối thần quỷ đạo thuật bọn họ hiểu rất ít, Huyền Huyễn vừa nói vậy, đều hứng thú cả lên, vốn cho rằng sẽ có kế tiếp, nào biết Huyền Huyễn tựa hồ không có dục vọng nói tiếp, ra vẻ chán ghét nhìn thi hài tinh tinh trên đất và cái bàn bị đốt, nói thầm một câu: "Ghét nhất là lao động thêm vào, ngày mai còn phải đổi bàn, phiền!"
Nguyệt Vũ buồn cười: "Tiểu Nguyệt, có phải cậu buồn ngủ?"
Huyền Huyễn sờ mặt, "Rất rõ ràng sao?"
Nguyệt Vũ cười mà không nói, ở với cậu lâu như vậy, ngữ khí thần thái của cậu đại biểu cho gì, anh rất rõ, tuy rằng trên mặt không biểu lộ, cả người thoạt nhìn cũng cực kỳ tinh thần, thế nhưng Nguyệt Vũ biết cậu buồn ngủ, không muốn dọn dẹp.
Tuy có bọn Miêu Mộ Thanh ở đây, thế nhưng Huyền Huyễn không hề thấy xấu hổ, cậu tỏ ý Nguyệt Vũ cúi đầu, hôn môi anh một cái, cười nói: "Vậy tôi đi ngủ, bãi này anh dọn, ngủ ngon."
Nói xong, cậu xua tay, hài lòng đi rồi.
Nguyệt Vũ không khỏi cười, Huyền Huyễn có lúc rất trẻ con, sẽ giận lẫy, thế nhưng cũng rất dễ vui.
Miêu Mộ Thanh và Miêu Mộ Linh có chút dại ra, hoàn toàn không thể thích ứng Huyền Huyễn nói phân nửa cư nhiên bỏ mồi treo bọn họ nửa vời đã đi ngủ.
Trong phòng đầy thứ mùi đốt trọi khó ngửi, Nguyệt Vũ mở hết cửa sổ, xua tan nó đi.
Nhìn Nguyệt Vũ cầm túi rác bỏ thi thể tinh tinh vào rồi ném, lau bàn, lau sàn nhà, Miêu Mộ Linh nhỏ giọng nói với Miêu Mộ Thanh: "Đại ca, anh có thấy tiểu đệ rất hiền lành không?"
Miêu Mộ Thanh ừ một tiếng, không đáp.
Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh là anh một tay nuôi lớn từ thuở còn bi bô tập nói, tuy anh chẳng qua lớn hơn bọn họ mấy tuổi, là con nít nuôi con nít, nhưng anh rất vui vẻ, cảm tình của anh và bọn họ rất tốt, không thể nói rõ thích ai hơn, anh thích quản Miêu Mộ Linh, nhưng trên thực tế anh càng quan tâm Nguyệt Vũ, bà ngoại từng phê mệnh cho cả ba, anh là "Cứng quá thì gãy", Miêu Mộ Linh là "Cả đời bình an", mà Nguyệt Vũ lại là "Không", anh từng hỏi "Không" đại biểu cho gì, bà ngoại lúc đó trầm mặc nửa ngày, mới thở dài nói một câu: "Không là không, hoặc thay đổi hoặc không thay đổi, là do duyên cả."
Lần gặp này, Miêu Mộ Thanh cảm thấy Nguyệt Vũ thay đổi, nó khiến anh không khỏi nhớ tới lời bình của bà ngoại, Huyền Huyễn là duyên của Tam Nhi sao, hoặc thay đổi hoặc không thay đổi, vậy thay đổi là tốt hay không thay đổi là tốt, Miêu Mộ Thanh không biết, anh mê hoặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]