"Tiểu Hoa mày rất mốt, ha ha, sóc nhím, thật là sáng ý! Ha ha!" Miêu Mộ Linh chỉ sóc chuột ủ rũ nằm trong lòng Nguyệt Vũ cười điên rồi.
Từ khi bị Huyền Huyễn nói một câu "Tiểu Hoa, mày xấu quá", tâm tình sóc chuột đã suy sụp, thấy Miêu Mộ Linh từng đuổi theo nó bức nó ăn thịt này, càng là phiền muộn, yêu nghiệt sao lại tới?
Nguyệt Vũ vốn định sờ sóc chuột an ủi, thế nhưng nhìn một thân lông bạo tạc kia thật là sờ không nổi, bất đắc dĩ, anh thở dài: "Tiểu Hoa mày khiến tao không muốn sờ nữa."
Nghe lời này, sóc chuột càng thương tâm, thật xấu vậy sao?
Sóc chuột nhảy xuống đất, chạy tới trước tủ thủy tinh âm tường, soi trái soi phải, soi trước soi sau.
Huyền Huyễn tồn tâm đả kích, "Đừng soi nữa, càng soi càng xấu, thành thật cung khai, ai ra chủ ý?"
Bọn tiểu hồ ly chúng không hẹn mà cùng nhìn Huyền Giáng Hồng, Huyền Giáng Hồng co quắp, nói thầm: "Bọn tôi tính cho cậu một cái kinh hỉ."
"Kinh hỉ, quả nhiên là kinh hỉ, kinh hỉ rất lớn." Huyền Huyễn mệt mỏi...
"Nếu cậu không thích, tôi dẫn chúng đi làm lại là được." Huyền Giáng Hồng ồn ào.
"Thôi, làm lại, phỏng chừng cũng là khiến bọn Tiểu Hoa chịu tội, còn không bằng cạo sạch rồi mua mấy bộ đồ sủng vật cho chúng mặc." Huyền Huyễn suy nghĩ tính khả thi.
Tê! Bọn sóc chuột tập thể run lên, cạo, cạo sạch?
Nhìn thảm cảnh của các tiểu động vật, bọn Tống Tiếu Ngự rất không lương tâm ha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491629/quyen-13-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.