Vu Nguyên và Vu Quân giật mình đến quên cả đau đớn, gắt gao nhìn chằm chằm Thư Thu Linh còn đang ngỡ ngàng sợ hãi, trong nháy mắt ấy, bọn họ thấy được cái bóng nam nhi thân của Vu Diêu hợp với cái bóng của cô gái hấp hối ở địa lao âm u, bọn họ thấy khủng hoảng, sinh ra một loại sợ hãi bị ác quỷ đòi mạng.
"Không thể nào! Đây rõ ràng là Vu Diêu!" Vu Nguyên kêu to, "Tiểu Diêu, đừng bị kẻ phản bội này mê hoặc! Con là người của Vu gia! Cả đời đều là người của Vu gia!"
Thư Thu Lâm (Vu Tân Tử) giận dữ, gã hận những kẻ vô sỉ dĩ nhiên chết đến nơi còn vọng tưởng khống chế em gái thân yêu nhất của gã, gã vung kiếm tước đi ngón tay Vu Nguyên, một chân hung hăng nghiền nát nó.
Vu Nguyên phát ra tiếng kêu thảm kéo dài, cơn đau thấu tim từ dây thần kinh đầu ngón tay tốc hành vỏ não, đau đến trợn tròn Vu Nguyên hầu như muốn ngất.
Thư Thu Lâm sao sẽ để ông như nguyện, điều khiển cổ trên người Vu Nguyên miễn cưỡng cứu tỉnh kẻ đã gần hôn mê.
"Có phải rất muốn chết, bọn cẩu tặc tán tận lương tâm, có từng nghĩ tới đau của em tao, khổ của em tao!" Thư Thu Lâm phẫn nộ cực điểm.
Nhìn Vu Nguyên đau đến cuộn mình không rên nổi một tiếng, tay chân Vu Quân lạnh lẽo, ông ngẩng đầu nhìn Thư Thu Linh phảng phất linh hồn xuất khiếu ngốc dại trước mắt, ác hướng đảm biên sinh, từ đầu ông đã biết, tạp chủng này không thể giữ lại, nó sẽ mang tới vận rủi cho Vu gia, hiện tại quả thế, cho dù hôm nay bọn họ tránh không thoát số phận bị hành hạ đến chết, ông cũng muốn giết tạp chủng này!
Vu Quân quan sát tình thế, lực chú ý của Thư Thu Lâm đặt ở việc dằn vặt Vu Nguyên, mà Thư Thu Linh lại vẫn đần độn, là cơ hội tốt!
Vu Quân nhịn đau, cẩn thận di chuyển thân mình, ông biết, chỉ có một cơ hội, ông phải một chiêu đắc thủ.
Thừa dịp Thư Thu Lâm giơ kiếm tước từng miếng thịt trên người Vu Nguyên, chỉ còn một tay, một chân Vu Quân bật lên, hàn quang trong tay lóe hiện, nhào về phía Thư Thu Linh đang đờ đẫn——
Một tiếng kêu thảm thê lương, Vu Quân nặng nề ngã xuống đất, một thanh chủy thủ sắc bén đâm vào mắt ông.
Vu Quân không dám tin, sao có thể! Ông muốn giết Vu Diêu, sao ngược lại đâm mù mắt mình!
Nghe tiếng, Thư Thu Lâm quay đầu, khi gã thấy Vu Quân ngã trên đất cách Thư Thu Linh chỉ có một bước, lại kinh lại giận, gã không chút do dự chém đứt một tay, một chân còn lại của Vu Quân, máu tươi tung tóe, dính đầy người gã, tựa như lệ quỷ.
"Ai ở ngoài đó? Cút vào đây!" Thư Thu Lâm quát lớn.
Miêu Mộ Linh bước ra từ bóng ma bên ngoài, lạnh lùng nhìn Thư Thu Lâm.
"Là cậu!" Thư Thu Lâm ngoài ý muốn song song có chút khiếp ý, gã nhìn chủy thủ cắm trong mắt Vu Quân, "Là cậu làm?"
Miêu Mộ Linh không đáp, anh chỉ nhìn Vu Diêu, đôi mắt thâm trầm như biến ấy, khiến người không thấu tình cảm bên trong.
Như có cảm giác, Thư Thu Linh quay đầu.
Thư Thu Lâm ngăn trước người Thư Thu Linh, rét lạnh nhìn Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn sau lưng Miêu Mộ Linh: "Đây là ân oán của chúng tôi và Vu gia, không phiền Miêu gia nhúng tay!"
"Chuyện của các vị chúng tôi không có hứng thú, cho dù ông huyết tẩy Vu gia cũng không dính gì tới chúng tôi, thế nhưng ông không nên lợi dụng em gái tôi để đạt được mục đích." Huyền Huyễn vô cảm nói, "Suy bụng ta ra bụng người, ông có thể vì em gái chịu nhục hai mươi năm, thậm chí không tiếc chuyển sinh thành người của Vu gia, hiện tại em gái tôi và Xuân Hạ không biết sống chết, ông hẳn rất rõ tâm tình của tôi, vả lại, Vu Diêu không phải công cụ, anh ta là người, không phải món hàng bị ông và Vu gia hèn hạ."
"Vu Diêu là ai? Thân thể là của cậu ấy sao, cậu ấy là ai, có phải là đứa bé kia?" Thư Thu Linh đột nhiên hỏi.
Không ai trả lời.
Chỉ còn một hơi Vu Quân bỗng nhiên cười to, "Phải, nó chính là tạp chủng mày sinh, những năm gần đây nó toàn tâm toàn ý vì Vu gia chúng ta, nó thấp hèn như mày——"
Ô ngôn uế ngữ đột nhiên cắt đứt, Vu Quân cả người co giật phát ra mấy tiếng kêu thảm xé rách tâm phế, kinh mạch toàn thân nổ tung, đột tử tại chỗ.
Miêu Mộ Linh tuy rằng làm người cà lơ phất phơ, nhưng anh không phải kẻ nhân từ nương tay, anh thay Vu Diêu không đáng, những năm gần đây phía sau trung thành của cậu dĩ nhiên là chân tướng không chịu nổi như vậy, nếu Vu Diêu thanh tỉnh, có lẽ sẽ điên mất, vô luận là người của Vu gia hay Thư Thu Lâm, đều khiến Miêu Mộ Linh cực độ chán ghét, bọn họ không ai từng quan tâm Vu Diêu, Vu gia coi cậu là trung phó miễn phí, Thư Thu Lâm coi cậu là quân cờ, vật dẫn khiến em gái gã sống lại, những người này xưa nay chưa từng nghĩ tới cảm nhận của Vu Diêu, đã vậy, anh hà tất thủ hạ lưu tình, không quản Vu Diêu nguyện ý không, Miêu Mộ Linh đã hạ quyết tâm không thể để cậu ở lại đây.
Thư Thu Linh sững sờ, cô duỗi tay chạm vào mặt mình, thân thể này là đứa bé kia sao? Thì ra đã lớn vậy, vì sao cô ở trong thân thể nó, anh cô lại vì sao thành người của Vu gia, lẽ nào là dùng Thuật Chuyển Thế Sống Lại?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]