Ngồi ở chủ vị Vu Thanh Hòe thấy bọn họ vào, cũng không đứng dậy nghênh tiếp, càng không chào hỏi, chỉ là tùy ý nhìn một cái.
Vu Tân Tử ngồi vào cái ghế thứ ba bên phải Vu Thanh Hòe, trên gã có hai người đàn ông nhìn chừng năm mươi tuổi, một cái lưng hùm vai gấu, một cái ục ịch mập lùn, phỏng chừng là Tam tế ti Vu Nguyên và Tứ tế ti Vu Quân, Vu Tòng An thì đứng sau Vu Thanh Hòe.
Vu Điệp Bình dẫn bọn Huyền Huyễn tới ghế bên trái ngồi xuống, rồi vòng ra sau đứng cạnh Vu Tòng An.
Vu Diêu trước hành lễ với Vu Thanh Hòe, vốn định lui ra đứng sau Vu Tân Tử, Vu Thanh Hòe bỗng xua tay, "Tiểu Diêu, con ngồi cạnh Tân Tử đi."
Vu Nguyên hỏi Vu Diêu: "Dạ Mạn sao đột nhiên xuất cốc?"
Vu Diêu khựng lại, "Con cũng không rõ, sáng nay đi thỉnh an, mẹ đã đi rồi, việc mẹ ra cốc vẫn là tông chủ nói với con."
Vu Thanh Hòe nhíu mày, hỏi Vu Tân Tử: "Dạ Mạn có nói là vì việc gì xuất cốc không?"
Vu Tân Tử nói: "Không, Nhị tế ti không thích người khác hỏi tới việc của mình, nên ta không hỏi."
Vu Thanh Hòe gật đầu, không nói gì nữa.
Đáy mắt Nguyệt Vũ có chút không vui, anh không phải loại người chú trọng danh lợi, cũng không để ý người khác có chăng tôn kính, nhưng anh dù sao là Miêu gia Tam thiếu gia, nhờ có gia thế, từ nhỏ mọi người đã tất cung tất kính với anh, năm mười bảy tuổi, đọ sức với bọn hắc cổ sư ý đồ chia cắt Miêu gia xong, càng khiến thanh danh vang dội, người ngoài đối anh càng vừa kính vừa sợ, chưa từng dám treo một bên, hoàn toàn coi thường như bây giờ.
Là tính hạ mã uy Miêu gia sao? Nguyệt Vũ cười lạnh, Vu gia thật cho rằng ở đây là thiên hạ của bọn họ, không biết lượng sức mình! Anh ngược muốn xem Vu Thanh Hòe có thể tự đại đến nước nào.
Nguyệt Vũ nhìn Miêu Lan một cái, nâng cằm chỉ cái ghế bên cạnh Miêu Mộ Linh.
Từ năm 10 tuổi, ba anh em Miêu gia đã được Miêu Lan chăm sóc, tuy Miêu Lan trên danh nghĩa là quản gia, thế nhưng bọn họ xưa nay không coi ông là hạ nhân, Vu Thanh Hòe không biết muốn vờ vịt đến bao giờ, ngồi chờ cũng thoải mái hơn đứng, hà tất bắt Miêu Lan chịu khổ.
Miêu Lan hiểu ý, bước tới ngồi xuống.
Vu gia không để Miêu gia vào mắt, bọn họ cũng không để Vu gia vào mắt, ở đây tuy là địa bàn của Vu gia, thế nhưng chỉ cần có thiếu gia, bọn họ muốn đi căn bản không phải việc khó, điểm này, Miêu Lan rất có tự tin.
Huyền Huyễn rủ mắt như có như không vuốt ve con mèo, dư quang khóe mắt lại chú ý nhất cử nhất động của Vu Điệp Bình.
Nếu đổi lại bình thường, ngửi được mùi Chanel số 5 trên người những cô gái khác, cậu sẽ không thấy kỳ quái, thế nhưng dựa theo quẻ tượng báo trước, Huyền Diệu Khả ở phía Tây Nam, Vu gia cũng ở phía Tây Nam, quẻ tượng còn biểu thị, cậu rất nhanh sẽ gặp được Huyền Diệu Khả, từ nhiều dấu hiệu đến xem, Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ rất có khả năng ở Vu gia, Chanel số 5 trên người Vu Điệp Bình khiến cậu không thể không có phỏng đoán, không phải nói Vu Điệp Bình không có tiền mua Chanel số 5, chỉ là ở một nơi như Vu gia, lấy quần áo Vu Điệp Bình đang mặc, cảm giác rất không hợp với thứ nước hoa này, một ngày trong lòng có hoài nghi, Huyền Huyễn thậm chí cảm thấy thân cao, dáng người của Vu Điệp Bình đều cực giống Huyền Diệu Khả, lẽ nào Vu Điệp Bình là Tiểu Khả?
Suy nghĩ này khiến cậu giật mình, thế nhưng hình dạng của Vu Điệp Bình, quen thuộc của cô với Vu gia, và thái độ với mình, lại chứng minh cô không phải Huyền Diệu Khả, rốt cuộc là cậu nghĩ nhiều, hay ở đây có bí mật không thể cho ai biết?
Huyền Huyễn tâm loạn như ma, cậu lo lắng Huyền Diệu Khả sẽ có bất trắc.
Nguyệt Vũ ngồi cạnh cậu, anh mẫn cảm nhận ra tâm tình cậu biến hóa, duỗi tay nắm lấy tay Huyền Huyễn, khi tính nói gì, Vu Thanh Hòe thiếu kiên nhẫn đã mở miệng: "Chuyện Miêu Mộ Linh giết Vu Chân Phái, chúng ta có thể không truy cứu, cũng có thể lập tức để các vị rời đi, nhưng mà có một điều kiện, ta muốn cổ của Miêu gia."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]