Ngồi ở chủ vị Vu Thanh Hòe thấy bọn họ vào, cũng không đứng dậy nghênh tiếp, càng không chào hỏi, chỉ là tùy ý nhìn một cái.
Vu Tân Tử ngồi vào cái ghế thứ ba bên phải Vu Thanh Hòe, trên gã có hai người đàn ông nhìn chừng năm mươi tuổi, một cái lưng hùm vai gấu, một cái ục ịch mập lùn, phỏng chừng là Tam tế ti Vu Nguyên và Tứ tế ti Vu Quân, Vu Tòng An thì đứng sau Vu Thanh Hòe.
Vu Điệp Bình dẫn bọn Huyền Huyễn tới ghế bên trái ngồi xuống, rồi vòng ra sau đứng cạnh Vu Tòng An.
Vu Diêu trước hành lễ với Vu Thanh Hòe, vốn định lui ra đứng sau Vu Tân Tử, Vu Thanh Hòe bỗng xua tay, "Tiểu Diêu, con ngồi cạnh Tân Tử đi."
Vu Nguyên hỏi Vu Diêu: "Dạ Mạn sao đột nhiên xuất cốc?"
Vu Diêu khựng lại, "Con cũng không rõ, sáng nay đi thỉnh an, mẹ đã đi rồi, việc mẹ ra cốc vẫn là tông chủ nói với con."
Vu Thanh Hòe nhíu mày, hỏi Vu Tân Tử: "Dạ Mạn có nói là vì việc gì xuất cốc không?"
Vu Tân Tử nói: "Không, Nhị tế ti không thích người khác hỏi tới việc của mình, nên ta không hỏi."
Vu Thanh Hòe gật đầu, không nói gì nữa.
Đáy mắt Nguyệt Vũ có chút không vui, anh không phải loại người chú trọng danh lợi, cũng không để ý người khác có chăng tôn kính, nhưng anh dù sao là Miêu gia Tam thiếu gia, nhờ có gia thế, từ nhỏ mọi người đã tất cung tất kính với anh, năm mười bảy tuổi, đọ sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491583/quyen-12-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.