"Di! Trù nghệ của Miêu Lan tiến bộ!" Ăn một miếng bánh rán Miêu Mộ Linh khen, đại quản gia Miêu Lan ngày càng bản lĩnh.
Miêu Lan cố gắng nuốt bánh trong miệng, chột dạ nói: "Nhị thiếu gia, bữa sáng không phải tôi làm."
Vừa nói, Miêu Lan không quên vươn đũa gắp một miếng bánh khác, ngô, ăn ngon quá, rõ ràng cùng một tài liệu, cùng một cách làm giống nhau, bánh rán mình làm sao cứ kém Huyền thiếu gia mấy phần?
Miêu Mộ Linh nhanh tay lẹ mắt gắp ba miếng bánh rán còn thừa vào chén, ngon như vậy tự nhiên phải giành, chậm một bước Miêu Lan chỉ có thể nhìn, ông không thể giành chén của Miêu Mộ Linh, Miêu Mộ Linh là thiếu gia, ông là quản gia, Nhị thiếu gia rất không phúc hậu, dõ nhiên không chừa một miếng, đây là Huyền thiếu gia cho ông!
Miêu Lan hối hận, sớm biết ông nên để trong bếp ăn sạch rồi hãy ra, thất sách!
Thấy Miêu Lan phiền muộn, Miêu Mộ Linh đắc ý, "Bánh rán này là Vu gia đưa tới? Thật không ngờ——"
"Không phải Vu gia đưa tới." Miêu Lan khinh thường.
Nguyệt Vũ không thích Vu gia, dẫn đến Miêu Lan ghét lây, Vu gia này thật đủ, dĩ nhiên không cung cấp cái ăn, không yêu cầu bọn họ đưa cái gì sơn trân hải vị, nhưng sơn dã điểm tâm cũng nên có đi, tốt xấu là đại gia tộc, rất không lễ phép.
Ghét cay ghét đắng Miêu Lan dành cho Vu gia khiến Miêu Mộ Linh không khỏi sửng sốt, giật mình một hồi, mới hỏi: "Vậy bữa sáng từ đâu ra?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491574/quyen-12-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.