Buổi tối bệnh viện dị thường an tĩnh, Trầm Dương ngồi ở hàng ghế cuối cùng cầm một chén bánh chẻo sắp lạnh ngụm có ngụm không mà ăn.
Anh đang chờ, chờ người kia tới tìm mình, anh không biết gã lúc nào sẽ tới, cũng không biết gã sẽ xuất hiện hay không.
Thẳng đến khi chén bánh chẻo đã lạnh, Trầm Dương không muốn ăn tiếp, tiếng giày cao gót có tiết tấu từ xa lại gần.
Lòng bàn tay Trầm Dương chảy ra mồ hôi, nghe tiếng giày cao gót "lạc lạc lạc" càng ngày càng gần, cuối cùng một đôi giày màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt anh.
Trầm Dương ngẩng đầu, thấy chủ nhân của nó —— Lý Lam, dĩ nhiên thật là cô!
Một khắc đó, lòng Trầm Dương không biết là cảm giác gì, có khó hiểu, có phẫn nộ, cũng có sợ hãi, anh cực lực ổn định tình tự, miễn cưỡng nở nụ cười, "Sao trễ vậy rồi, cô Lý còn ở bệnh viện?"
Lý Lam không đáp, nhìn Trầm Dương một lát, như đột nhiên nghĩ tới chuyện đáng vui vẻ gì, bỗng nhiên không đầu không đuôi quỷ dị cười.
Trầm Dương chỉ thấy tóc gáy dựng thẳng, căn bản không biết cô cười gì.
Cười đủ, Lý Lam khen ngợi: "Nhìn kỹ lại, túi da này không sai, sao tao nghĩ không ra điểm ấy, thật là ngốc!"
Trầm Dương không rõ ý cô, anh không biết Lý Lam trước mắt cũng không phải Lý Lam chân chính, càng không biết Nghiêm Triết đang đánh chủ ý thân thể của anh.
Nghiêm Triết thích Hạ Nhược Hải, không thuốc chữa, loại mê luyến điên cuồng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491511/quyen-11-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.