"Lạc, lạc, lạc... Lạc, lạc, lạc..."
Tiếng gõ cửa có tiết tấu đánh thức các tiểu động vật lười giường, Tiểu Thỏ Tử còn buồn ngủ bò dậy từ sô pha, chẳng lẽ là Nguyệt Vũ ra ngoài đã về? Không đúng, Nguyệt Vũ có chìa khóa. Không phải Nguyệt Vũ, vậy gõ cửa là ai? Vì sao không ấn chuông?
Sóc chuột xèo xèo đẩy Tiểu Thỏ Tử đi xem, gõ tiếp sẽ đánh thức Huyền Huyễn, khi Nguyệt Vũ ra ngoài đã dặn chúng đừng đánh thức cậu.
Tiểu Thỏ Tử xoa mắt ngáp dài bay tới cửa, xuyên qua lỗ nhỏ nhìn ra ngoài, bên ngoài quỷ ảnh cũng không có, thế nhưng tiếng gõ cửa một giây trước xác thực mà nghe, không đạo lý nhanh vậy đã bỏ chạy, có chuyện rồi!
Tiểu Thỏ Tử nhất thời lên tinh thần, cừ thật, thứ gì to gan lớn mật như vậy, dĩ nhiên dám tới đây đùa dai.
Tiểu Thỏ Tử bay tới phòng khách cầm đoản kiếm Huyền Huyễn cố ý chế tạo cho, đằng đằng sát khí vọt ra cửa.
Thấy Tiểu Thỏ Tử bày trận thế như vậy, bọn sóc chuột không lười được nữa, căng thẳng thân thể ngưng thần mà nhìn, chuẩn bị có gió thổi cỏ lay gì lập tức chạy vào phòng ngủ báo cho Huyền Huyễn.
Tiếng gõ cửa lần thứ hai có tiết tấu vang lên, Tiểu Thỏ Tử một tay siết chặt đoản kiếm, một tay chậm rãi vặn khóa, như thiểm điện giật lại——
Hồng y thiếu nữ cứng đờ, miễn cưỡng đảo mắt nhìn kiếm gỗ đào gác trên cổ mình, mồ hôi lạnh như mưa.
Cô thật vất vả mới cố lấy dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491498/quyen-11-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.