Trầm Dương không kể chuyện tối qua cho Hạ Nhược Hải, người tối qua anh thấy là linh của búp bê kia đi, một thân Hán phục đỏ thẫm, bích huyết ngọc hoàn trên đầu, còn có đôi mắt màu lục, thoạt nhìn rất giống búp bê mấy ngày trước nhặt về, hẳn là mị Huyền Huyễn đã nói.
Tựa như lời Huyền Huyễn, Trầm Dương không cảm giác được ác ý trên người hồng y thiếu nữ, ghét thật ra thì có, cũng không biết thiếu nữ vì sao ghét mình, còn mắng mình là heo, Trầm Dương đến giờ cũng không hiểu động tác thiếu nữ làm là có ý gì.
Nếu cô không phải muốn hại bọn họ, sao cứ nửa đêm gõ cửa sổ? Đùa dai? Giấc mơ của Nhược Hải hẳn cũng là cô làm đi? Cô rốt cuộc có mục đích gì...
Ngay khi Trầm Dương nghĩ mãi không ra, Hạ Nhược Hải cầm điện thoại vào bếp: "Thầy, Lâm Vĩ tìm anh."
Lâm Vĩ?
Không biết vì sao, từ hôm qua, Trầm Dương đã đối Lâm Vĩ sinh ra một loại ghét không hiểu.
"Thầy Trầm, thầy Trầm," Giọng Lâm Vĩ cấp thiết mà khủng hoảng, lắp bắp nói: "Anh lại có một học sinh chết, chết, anh mau tới trường."
Trầm Dương cả kinh suýt nữa đánh rớt điện thoại vào cháo, "Anh nói cái gì?!"
"Học sinh của anh Tôn Trí đã chết, nói chung, nói chung, anh mau tới trường." Nói xong, Lâm Vĩ cúp.
Trầm Dương siết chặt điện thoại, trong đầu trống rỗng, tại sao có thể như vậy?
Hạ Nhược Hải bên cạnh mơ hồ nghe được vài câu, không khỏi sợ ngây người, Tôn Trí đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491472/quyen-11-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.