Hạ Nhược Hải và Trầm Dương nhìn nhau, hơn nửa ngày cũng nghĩ không ra lý do.
"Vậy giờ phải làm sao? Trả búp bê này về bụi hoa?" Hạ Nhược Hải hỏi.
Trầm Dương cũng không lấy chính xác chủ ý, "Trước để đây đi."
Hạ Nhược Hải gật đầu, giờ chỉ có vậy.
...
Phòng khách
Văn Tiểu Quân ôm đầu làm bộ bị đau lười trên sô pha không ốm mà rên, mà Trầm Liễu lại ghé vào bàn trà nhỏ lật ba trăm bài thơ Đường nghiên cứu để Văn Tiểu Quân đọc bài nào, trong tay còn cầm chổi lông gà Hạ Nhược Hải dùng để quét dọn.
Vừa thấy cảnh này, Hạ Nhược Hải nhất thời cười đến ngã trước ngã sau, Trầm Dương cũng buồn cười, anh lần đầu tiên thấy mặt "hung hãn" của con trai.
Hạ Nhược Hải che miệng nở nụ cười nửa ngày, thân thiết nói với Trầm Liễu: "Tiểu Liễu ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi từ từ chọn."
"Em đã chọn xong, bài này."
Hạ Nhược Hải ghé qua xem, là 《Đăng cao》 của Đỗ Phủ, khích lệ nói: "Tiểu Liễu chọn rất tốt."
Nằm trên sô pha giả chết Văn Tiểu Quân bò dậy xem, vui vẻ: "Cháu không biết chữ nào hết, không cần đọc, ha hả."
"Yên tâm, cậu biết, cậu từng chữ dạy cho cháu, nhất định phải học thuộc mới được ngủ."
Văn Tiểu Quân trợn tròn mắt.
"Nè, búp bê cháu nhặt về." Hạ Nhược Hải đưa búp bê cho Văn Tiểu Quân.
Văn Tiểu Quân vốn rất cao hứng, thế nhưng bàn tay vừa chạm vào búp bê, lập tức rụt về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491429/quyen-11-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.