Bọn Huyền Huyễn đi rồi, La Minh đầu tiên ôm Trần Nặc còn mê man lên giường, sau đó gọi người tới nâng thi thể Tư Mã Chiếu đi hoả táng.
Nhìn chiếc xe chở thi thể Tư Mã Chiếu biến mất trong tầm mắt, La Minh thở dài một hơi.
Ngẫm lại, chuyện cha mẹ vẫn đừng nói cho Trần Nặc, để cậu ta ôm hy vọng nhỏ bé bọn họ còn sống hẳn tốt hơn cho cậu ta biết chân tướng tàn khốc, được rồi, quên hỏi Huyền Huyễn mình vì sao có thể thấy quỷ, chờ lần sau có cơ hội lại hỏi.
Phát ngốc một hồi, Trần Nặc trong phòng tỉnh lại, hoảng loạn gọi tên La Minh.
La Minh phục hồi tinh thần, vội nói: "Tôi ở ngoài này!"
Trần Nặc ôm chăn chạy tới, sững sờ nhìn La Minh.
Bị anh nhìn có chút ngượng, La Minh hỏi: "Sao vậy? Chưa tỉnh ngủ?"
Trần Nặc gãi mặt, chạy tới cạnh La Minh ngồi xuống, "Là lạ."
La Minh không hiểu, "Cái gì là lạ?"
"Không biết." Trần Nặc hoang mang nói.
Thấy Trần Nặc tựa hồ hoàn toàn không nhớ rõ Tiểu Thỏ Tử và Trần Minh, cũng không truy hỏi, La Minh rất thông minh không nhắc tới, bằng không không biết phải giải thích sao cho anh hiểu.
Nhìn Trần Nặc ngủ no má ửng hồng, La Minh không khỏi nhớ tới câu nói của Nguyệt Vũ: "Mẹ Trần Nặc nói, Trần Nặc rất thích anh."
Thầy đồ thích mình?
"Trần Nặc."
"Ừ?" Trần Nặc nghiêng đầu nhìn La Minh.
La Minh sờ mũi, sờ cằm, thử thăm dò hỏi: "Cậu thích tôi sao?"
"Thích." Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491405/quyen-10-chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.