Trần Minh đứng bên giường, rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, rất nhanh gã có thể hoàn thành truyền thừa, gã chờ giờ khắc này lâu lắm.
Trần Minh thần kinh vừa cười, vừa mở đầu mình, móc ra bộ não trắng bóng.
Một bộ não trồng đủ loại trứng nhện, ánh mắt Trần Minh nhìn nó, như một giáo đồ Cơ Đốc giáo cực độ thành kính nhìn Thánh Kinh, cuồng nhiệt đến khiến người sợ hãi.
Trần Minh cúi đầu nhìn Trần Nặc đầu đầy mồ hôi như làm ác mộng, nở nụ cười.
Gã vươn tay siết cằm Trần Nặc, bẻ xuống một khối não, ý đồ nhét vào miệng anh——
Đúng lúc này, Trần Nặc trên giường bỗng nhiên mở mắt, lành lạnh trừng Trần Minh.
Không kịp đề phòng Trần Minh bỗng nhiên cả kinh, sửng sốt.
Trần Nặc đẩy Trần Minh ra, một cái xoay người ngồi dậy, chờ thấy rõ trên tay Trần Minh là thứ gì và khốn kiếp kia ý đồ làm chuyện gì, lập tức lăn lông lốc bò xuống giường, chửi ầm lên: "Mẹ nó! Cái quỷ gì! Ác!"
Nhìn Trần Nặc che miệng nôn khan, Trần Minh kinh nghi bất định, kẻ này, kẻ này không phải Trần Nặc!
"Mày là ai?" Trần Minh phẫn nộ.
Trần Nặc lau miệng, lạnh nhạt nói: "Tao là ai? Tao là Diêm Vương!"
Động tác lấy bùa, rút súng của Trần Nặc hành văn liền mạch lưu loát, chờ khi Trần Minh tỉnh táo, đã bị súng chỉ vào.
Kẻ này tuyệt đối không thể là Trần Nặc, Trần Nặc không thể có phản ứng như vậy.
"Mày là tên cảnh sát?!"
La Minh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491401/quyen-10-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.