"Tiểu Nặc." Bà ôn nhu gọi.
Trần Nặc trong đầu trống rỗng, không tự chủ được tiến lên một bước, "M, mẹ..."
La Minh kinh nghi bất định nhìn bà, đây không phải là người phụ nữ lần trước anh thấy ở đường Phạm Dương sao, bà ta là mẹ của Trần Nặc? Bà ta không chết?
"Tiểu Nặc, mẹ rất nhớ con, rất nhớ." Vành mắt bà đều đỏ, tiến đến gần Trần Nặc.
Trần Nặc bất động, chỉ là mở to đôi mắt sững sờ nhìn bà, anh nghĩ người trước mắt rất quen thuộc, lại cũng rất xa lạ, mấy tiếng mẹ vừa nãy là anh vô thức gọi ra, thế nhưng thấy bà đến gần, anh phát hiện mình không có ấn tượng gì với bà, anh nhớ không rõ, nhớ không nổi người phụ nữ này là ai của mình.
"Tiểu Nặc." Bà vươn tay muốn nắm lấy tay Trần Nặc.
Trần Nặc nhưng né tránh, lui đến sau La Minh.
Bà ngạc nhiên, thương tâm hỏi: "Tiểu Nặc, con, con không nhớ mẹ sao?"
Trần Nặc siết chặt tay La Minh, cắn môi không đáp.
Đôi mắt Tiểu Thỏ Tử lóe lên ánh đỏ, vươn tay ngăn cản bà tiếp cận Trần Nặc, "Bà không phải người, bà là ai?"
Bà cười thảm, "Tôi tự nhiên không phải người, tôi đã chết hai năm."
Tiểu Thỏ Tử không ngờ bà sẽ thẳng thắn thừa nhận mình là quỷ, lập tức không khỏi giật mình.
Thân thể Trần Nặc run nhè nhẹ, anh nhích lại gần La Minh, ánh mắt lộ ra mê võng.
La Minh không dấu vết mà dẫn Trần Nặc lui ra sau, hỏi: "Bà thật là mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491386/quyen-10-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.