Nhìn bóng lưng Lý Nham, La Minh rơi vào trầm tư, người này đã nhiều ngày không tắm sao? Bất quá không lý nào, cho dù mười ngày không tắm cũng không thể thối thành vậy? Quả thực như bò ra từ cống.
Trần Nặc trừng dưa hấu trên tay La Minh một hồi, bỗng nhiên một tay đoạt lấy, đặng đặng chạy đến thang lầu ném vào thùng rác.
La Minh bị anh khiến cho sửng sốt, một hồi lâu mới hỏi: "Ném làm chi?"
Trần Nặc không nói lời nào, gãi mặt, một lát mới phun ra một câu: "Không thể ăn."
"Vì sao không thể ăn?" La Minh nghi hoặc.
Trần Nặc lại gãi mặt, mờ mịt nói: "Không biết, là không thể ăn." Một lát sau, anh lại nói: "Tôi nghĩ người nọ không phải người tốt, cho nên đồ người kia đưa không thể ăn."
La Minh nhún vai, dưa hấu ăn hay không không phải vấn đề, chỉ là——
"Đồ người khác đưa, cho dù không cần, cũng không thể ném, nếu người nọ quay đầu lại thấy, vậy rất xấu hổ."
Trần Nặc đỏ mặt cười hắc hắc, "Thế nhưng người nọ đã vào nhà, không thấy."
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng phấn nộn này, La Minh rất có xung động xoa bóp, anh thì thào tự nói: "Nghe nói người mất trí nhớ sẽ trở về bản tính, thầy đồ này lẽ nào khi bé là một bé ngoan cực kỳ đáng yêu, lớn lên sao lại thành thầy đồ cổ hủ? Thật là nghĩ mãi không ra."
La Minh vừa lắc đầu, vừa cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.
Cánh cửa vừa đóng, cửa sát vách đã mở, Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491379/quyen-10-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.