Vừa mở cửa, ông chú Hồ đã bị người dùng lực kéo, kế người nọ một cước đóng cửa, đặt ông chú Hồ lên cửa tùy ý hôn.
Nhìn gương mặt phóng đại của Dương Lăng, ông chú Hồ hận không thể tát anh một cái, khốn kiếp muốn nghẹn chết anh sao? Nhưng bất đắc dĩ cánh tay bị Dương Lăng khóa vào lòng, căn bản không thể động.
Buồn bực, ông chú Hồ nâng gối tính đá tử tôn căn của khốn kiếp này.
Dương Lăng đúng lúc lui lại, cười mắng: "Ác quá nha, nó dính tới hạnh phúc của cậu đấy."
Ông chú Hồ lúng túng nói: "Hừ, tôi cũng có thể cho cậu hạnh phúc."
Dương Lăng kéo người vào lòng, vuốt mặt cười nói: "Cậu thật xấu!"
Ông chú Hồ hất tay Dương Lăng ra, bất mãn nói: "Sao, lẽ nào tôi không thể ở phía trên?"
Dương Lăng len tay vào quần áo ông chú Hồ, vuốt eo khiêu khích, sắc sắc nói: "Đào Đào nên ở phía dưới mới tốt."
Ánh mắt ông chú Hồ chợt lóe, chủ động ghé môi hôn Dương Lăng, thừa dịp Dương Lăng thất thần, một tay bắt lấy cánh tay, một cái quật vai hất ngã Dương Lăng xuống đất.
Một chiêu đắc thủ, ông chú Hồ lập tức đè tới, nắm cằm Dương Lăng ngả ngớn nói: "Có lẽ ở phía dưới rồi cậu sẽ thích."
Xương chậu Dương Lăng nhói lên, khuôn mặt tuấn tú cũng nhăn lại, anh vươn tay ôm eo ông chú Hồ, nũng nà nũng nịu nói: "Được rồi, nếu Tiểu Đào Đào muốn đổi chỗ, vậy người ta xá mệnh bồi quân tử, cống hiến PP cho cậu chà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491346/quyen-10-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.