Chương trước
Chương sau
Ngày mai, ánh nắng xán lạn, chim chóc đua kêu, cảnh cục vốn náo nhiệt vô cùng càng sôi trào trầm trọng.

Mỗi người nghe tin tức đều không dám tin, khiếp sợ đến suýt nữa nhét bàn tay vào miệng.

Bầy dê nhìn nhau vài lần, lui ra sau vài bước, sau đó rầm lạp mà tụ đầu vào nhau, hưng phấn thì thầm.

"Thật sao? Thật sao?"

"Trời ơi, đất ơi, Chúa ơi! Thiên chân vạn xác!"

"Kỳ quái, bình thường sao không thấy manh mối nào?"

"Đúng vậy đúng vậy."

"Bọn họ cũng rất biết che giấu, sách sách!"

.........

Ông chú Hồ miệng phun trà, "Cái gì! Trần Nặc đem La Minh gì kia?"

Tiêu Xuân Thu nghi hoặc, "Chẳng lẽ là vì phát sốt, Trần Nặc thoáng cái to gan lớn mật?"

Yến Dương so đo cánh tay mình, hoang mang không gì sánh được, "Thế nhưng tôi nghĩ Trần Nặc còn yếu hơn tôi, anh ta đánh thắng được La Minh?"

Đúng! Đó là một vấn đề.

Thượng Quan Hiên mí mắt không nâng, vừa lật văn kiện trên tay, vừa lãnh tĩnh hỏi: "Tin tức này ban đầu từ đâu truyền ra?"

"Ông chú bảo vệ cửa." Yến Dương lập tức cung cấp tư liệu trực tiếp, "Chú ấy thấy Trần Nặc đỡ La Minh vào, thân thiết hỏi: eo cháu sao vậy? La Minh hầm hừ trả lời: nhìn không ra cậu bình thường gầy như khỉ, thế nhưng sức đè thật lợi hại. Qua một đêm, vẫn còn đau. Sau đó Trần Nặc đỏ mặt xin lỗi: tôi không phải cố ý."

Yến Dương thanh tình uyển chuyển biểu diễn một phen, vuốt cổ họng đổi lại thanh âm nói: "Mấy câu đó nghe thế nào cũng nghĩ có gian tình, hắc hắc!"

Sở Hoàn gõ đầu cậu, "Đầy đầu tư tưởng bất lương."

Yến Dương không phục nói: "Lẽ nào anh Sở không hiểu sai? Anh vừa nãy gọi còn lớn hơn tôi."

Sở Hoàn định nói gì, đã thấy La Minh và Trần Nặc vào.

"Mọi người nhìn tôi làm chi? Mặt tôi nở hoa?" Đối mặt ánh mắt quái dị của mọi người, La Minh không hiểu ra sao.

Thượng Quan Hiên rốt cục dời ánh mắt từ văn kiện ra, "La Minh, eo cậu bị sao vậy?"

La Minh bị ánh mắt long lanh của bọn Sở Hoàn nhìn sợ hãi, xui nói: "Bị Trần Nặc đè."

"Úc!" Bọn Tiêu Xuân Thu che miệng cười gian.

Trần Nặc thấy ngượng cực kỳ, đỏ mặt giải thích: "Tôi hôm qua phát sốt hôn mê, La Minh dẫn tôi đi bác sĩ lại mang tôi về nhà, tôi tỉnh lại cho mình bị bắt cóc, cho nên khi cậu ấy vào cửa dùng dù đánh, tuy là không đánh trúng, thế nhưng người bị té, vì vậy trật eo."

"A? A? A?" Mọi người liên tiếp a ba tiếng.

La Minh không hiểu ra sao, "Bộ mặt gì vậy, tiểu tử này trốn sau cửa tập kích tôi, đánh nát đồng hồ cổ của tôi, còn hại tôi trật eo, có gì đáng ngạc nhiên, nhìn mọi người kìa, như là có gì nguy hiểm."

Sở Hoàn khái hai tiếng, tự hỏi nên nói thế nào cho La Minh biết bầy dê nhiều chuyện của cảnh cục lan truyền bọn họ đến "thay hình đổi dạng".

Thượng Quan Hiên khép lại văn kiện, nhịn cười nói: "La Minh, cậu biết cục chúng ta luôn nhiều chuyện."

"Biết."

Hơn nữa không phải bình thường nhiều chuyện.

"Cho nên cậu phải có chuẩn bị tâm lý, hiện tại cả cục trên dưới đều cho cậu bị Trần Nặc đè."

La Minh không hiểu, không giải thích được nói: "Tôi đích thật là bị Trần Nặc đè thành vậy, có gì không đúng?"

Yến Dương từ phía sau Sở Hoàn nhô đầu ra, trực tiếp làm rõ: "Vì eo anh, bọn họ tự động xem anh và Trần Nặc là một đôi, còn cho anh là phía dưới."

"Cái gì!" La Minh thoáng cái nhảy dựng, "Mẹ nó! Vì sao nói tôi là phía dưới! Buồn cười! Thấy thế nào tôi cũng là phía trên! Ai u, eo của tôi!"

Vừa kích động eo La Minh lại đau.

Trần Nặc khẩn trương, "Đột nhiên nhảy dựng làm chi, eo của cậu còn chưa khỏi."

La Minh kêu rên: "Trong sạch của tôi, thầy đồ không nghe rõ sao?"

Trần Nặc đích xác nghe không rõ, anh ngây thơ hỏi: "Rõ cái gì?"

La Minh kêu thảm: "Tôi quả thật là chết không nhắm mắt!"

Bọn Tiêu Xuân Thu bên cạnh suýt nữa cười lệch miệng.

"Được rồi, cười xong rồi thì nói chính sự." Thượng Quan Hiên nói.

Ngã vào đáy cốc La Minh rên rỉ hỏi: "Các cậu nghĩ tôi có nên xin nghỉ không?"

Tiêu Xuân Thu vỗ vai anh, đồng tình nói: "Lấy nhiệt tình của đồng sự chúng ta, nhiều lắm bị nghị luận một tuần, yên tâm đi, rất nhanh sẽ qua. Hơn nữa, phòng làm việc này, hầu như đều bị nói, không kém các cậu."

La Minh hữu khí vô lực, "Một tuần, một tuần rất dài!"

Trần Nặc gãi đầu, "Mọi người rốt cuộc nói gì?"

Mọi người cười hắc hắc, rất có ăn ý nói: "Không có gì, không có gì."

Thuần khiết cũng là một phẩm chất tốt, cho nên không rõ cứ việc không rõ.

Tiêu Xuân Thu chủ động đổi chủ đề, "Thượng Quan Hiên cậu tính nói gì?"

Thượng Quan Hiên cầm văn kiện trong tay đưa cho anh, "Vụ án mới, có lẽ liên quan với vụ cha mẹ Trần Nặc mất tích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.