Buổi sáng, Sở Hoàn bị một tiếng chuông kinh khủng giật tỉnh, thanh âm quỷ dị bên tai truyền đến khiến anh dựng thẳng tóc gáy, quỷ gọi?
Ghé vào lòng anh Yến Dương mơ màng nói: "Anh Sở, điện thoại anh reo."
Sở Hoàn giật mình, vô lực nằm lại giường, anh nhớ tới, tiếng chuông điện thoại của anh bị Yến Dương đổi, đổi một đoạn quỷ nhạc.
"Uy!" Sở Hoàn vô tình.
"Yến Dương là ai?" Đầu kia Tiêu Xuân Thu buồn đầu hỏi.
"Tiêu tổ trưởng?" Sở Hoàn nhất thời thanh tỉnh, đẩy Yến Dương lười trên người mình ra ngồi dậy.
"Cậu chưa trả lời vấn đề của tôi, Yến Dương là ai? Cậu ta có liên quan tới Trịnh gia đúng không?"
Sở Hoàn bất an, sao tổ trưởng đột nhiên hỏi Yến Dương.
Nghe tên mình Yến Dương cũng thoáng cái tỉnh, dán lỗ tai vào di động nghe trộm.
"Cậu ấy là bạn tôi, bất quá tuyệt đối không phải hung thủ giết hại bốn cha con Trịnh gia."
"Nói nhảm. Cậu có thể tìm được cậu ấy sao?"
Sở Hoàn nhìn Yến Dương vịn vai mình nháy mắt, nuốt một ngụm nước bọt, "Có thể."
"A, vậy tốt, dẫn cậu ấy tới cảnh cục, có một số chuyện cần hỏi."
Sở Hoàn cúp máy, đau đầu: tổ trưởng biết Yến Dương hơn phân nửa là Huyền Huyễn nói, ai, con mèo chỉ biết gây chuyện này!
Nhìn lại, phát hiện không thấy Yến Dương, Sở Hoàn không khỏi ngạc nhiên, "Yến Dương!"
"Làm chi?" Trong miệng ngậm bàn chải đánh răng đầy bọt Yến Dương ló đầu ra, "Anh Sở còn không dậy, không phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491298/quyen-9-chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.