Cũng không thấy Nguyệt Vũ có động tác gì, chỉ là thoáng nâng tay.
Đầy bụng băn khoăn Tiêu Xuân Thu định hỏi rõ, môi vừa giật, bỗng nhiên một trận gió to thổi qua đỉnh đầu, thổi đến mọi người tóc bay áo loạn, thế nhưng rèm cửa cửa sổ sát đất đầu hành lang không chút sứt mẻ, Lưu Phỉ không khỏi kỳ quái: "Gió đâu ra?"
Không ai trả lời.
Nhìn con chim khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, Huyền Huyễn sửng sốt một hồi, mới quay đầu hỏi Nguyệt Vũ: "Đó là gì?"
"Xà điêu, có thể xưng là trấm, thiên địch của xà."
"Đâu ra?" Huyền Huyễn rất hiếu kỳ, Nguyệt Vũ là từ đâu triệu hồi xà điêu.
"Cổ hồn như quỷ hồn, triệu hồi cổ hồn như đạo sĩ mời quỷ. Cõi âm không chỉ có quỷ hồn của người, cũng có quỷ hồn động vật."
Huyền Huyễn không ngờ nhìn Nguyệt Vũ, nhịn không được nói: "Bí mật của anh xem ra không ít, tôi cảm thấy mình là đứa ngốc."
Vốn lạnh mặt Nguyệt Vũ nhất thời bất an, "Tiểu Nguyệt, cậu mất hứng?"
Huyền Huyễn liếc anh, rủ mắt suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Nói không nói mất hứng hay sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh rất xa lạ."
Nguyệt Vũ lạnh lùng như vậy khiến người rất có cảm giác xa cách, như minh nguyệt trên bầu trời, thấy được mà không chạm được.
Nguyệt Vũ không khỏi ngây ngẩn, yên lặng nhìn Huyền Huyễn.
Cậu vươn tay lắc lư trước mặt anh, "Tự nhiên choáng váng?"
Nguyệt Vũ vươn tay cầm tay cậu, nghiêm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491290/quyen-9-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.