"Chúng làm sao vậy?" Huyền Huyễn rất thích pet mới của mình, không muốn chúng bị gì.
Nguyệt Vũ nhíu mày, "Đại khái đã xảy ra chuyện gì."
Anh ngồi xuống, không nhìn bầy rắn dương nanh múa vuốt, vươn tay bắt chúng đặt vào tay mình.
Bầy rắn không dám cắn Nguyệt Vũ, một hồi dùng đuôi ôm ngón tay thon dài của anh, một hồi buông ra, như con ruồi không đầu xoay quanh, cuối cùng chui vào quần áo.
Nguyệt Vũ nắm đuôi chúng kéo ra, nhẹ nhàng vuốt ve bầy rắn có vẻ dị thường nôn nóng.
Có lẽ là khí tức và trấn an của Nguyệt Vũ có tác dụng, bầy rắn dần an tĩnh lại, quấn nhau giật đầu, cực kỳ hoảng sợ.
Sóc chuột bám vai Nguyệt Vũ, tâm kinh đảm chiến nhìn bích trâm, chỉ cần gió thổi cỏ lay, lập tức bỏ trốn.
Huyền Huyễn kéo đuôi nó, trêu chọc: "Đồ nhát gan!"
Sóc chuột xèo xèo gọi hai tiếng, đừng nghĩ nó không biết đó là rắn độc, rất kinh khủng! Sợ là bình thường.
"Sợ cái gì? Lại không cắn mày, chúng rất ngoan."
Sóc chuột căng thẳng thân thể, bán tín bán nghi.
Tiêu Xuân Thu ôm Cún Đen nhìn, kinh ngạc hỏi: "Có phải cậu cố ý quay về cướp nhóc mập này?"
Huyền Huyễn khinh thường nói: "Còn cần quay về, cách không thủ vật, để hai Tạng ngao kia không tìm được tí khí tức, ha ha."
Trán Tiêu Xuân Thu chảy ra một giọt mồ hôi thật lớn, "Huyền Huyễn, giờ tôi mới biết cậu là một tên cướp chuyên cướp động vật."
Huyền Huyễn liếc anh, không đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491278/quyen-9-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.