"Là ai? Tôi còn tính gọi anh hỗ trợ tra đâu." Huyền Huyễn tức giận nói.
Tiêu Xuân Thu hăng hái, "Cậu nói thật?"
"Giả." Hàn quang trong mắt Huyền Huyễn lóe lên, "Chuyện tôi muốn biết còn không đơn giản."
Tiêu Xuân Thu bị khí tràng của Huyền Huyễn bắn trúng, cả người giật mình, ây da, có trò hay nhìn!
Đang lau bùn đất trên tượng La Hán, Nguyệt Vũ bỗng nhiên thấy lạnh gáy, tựa hồ âm phong thổi qua, không khỏi rùng mình, hồ nghi nhìn quanh.
"Đừng nhìn, là tôi đang nhìn anh."
Nguyệt Vũ nhìn lại, thấy Huyền Huyễn đầu đầy mây đen vẻ mặt mất hứng trừng mình.
Nguyệt Vũ bỏ tượng La Hán vào tay Huyền Huyễn, không giải thích được hỏi: "Ai chọc cậu?"
"Còn có ai?"
"Tôi?" Nguyệt Vũ kinh ngạc chỉ mũi mình.
Huyền Huyễn hừ một tiếng, cúi đầu nhìn bốn bức tượng La Hán, cảm giác con mắt giữa đầu rất gai mắt mình, vì vậy nhét về tay Nguyệt Vũ.
"Không thích."
Nguyệt Vũ lắc đầu thở dài, bảo bối người khác cầu còn không được, ở Tiểu Nguyệt xem tựa hồ không đáng một đồng.
Huyền Huyễn chuyển mắt, dư quang bỗng thấy người làm vườn vẻ mặt không thể tin được nhìn mình, ánh mắt dời xuống, nhìn nửa đoạn đuôi rắn lộ ra trước ngực, không khỏi nheo lại, bầy rắn này rất thú vị.
Người làm vườn bị ánh mắt không có hảo ý của Huyền Huyễn dựng thẳng tóc gáy, trực giác muốn trốn.
"Tôi muốn bầy rắn kia."
Thanh âm trong trẻo của Huyền Huyễn người làm vườn nghe như ác ma kêu gọi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491263/quyen-9-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.