Sở Hoàn cảm thấy sắp tắt thở, anh hoài nghi mình sẽ có một ngày bị Yến Dương bóp chết.
"Cậu buông tay, buông tay, muốn mưu sát tôi sao?" Sở Hoàn rất gian nan nói ra câu hoàn chỉnh.
Yến Dương chùi nước mắt nước mũi lên người Sở Hoàn, mới không tình nguyện buông tay, ai, cảnh sát thối ôm thật đã, mỗi lần ôm đều luyến tiếc buông tay.
Sở Hoàn cúi đầu nhìn quần áo chịu khổ "chà đạp", mặt tái rồi, tính phát tác, lém lỉnh Yến Dương sát ngôn quan sắc, lại nhào tới treo trên người anh ô ô yết yết, "Anh Sở, anh Sở, tôi đã chết đúng không, anh thật tốt với tôi, cư nhiên nguyện ý tự tử, đến cõi âm tìm tôi, tôi rất cảm động, lấy thân báo đáp anh nha."
Thấy cậu nói bậy nói bạ, Sở Hoàn rốt cục nhịn không được, "Cậu nói thêm một chữ, đem quần áo tôi làm khăn lau nữa, tôi đổ cơm nước vào bồn cầu không cho cậu ăn!"
Uy hiếp này rất hữu dụng, Yến Dương sợ đến buông tay, nghiêm chỉnh ngồi xuống, mắt mèo tròn tròn xoay, nở nụ cười lấy lòng.
Sở Hoàn hừ một tiếng, trán có chút đau, nhìn bộ dáng "vui vẻ" của con mèo lười này, xem ra lo lắng vô ích, uổng cho anh suýt nữa vì cậu rơi lệ, sớm biết gặp tên trộm này không có gì tốt, khi đó nên mắt nhắm mắt mở coi như không biết chuyện cậu ấy ăn vụng cho xong, ai, thật là oan gia!
Yến Dương nhìn Sở Hoàn âm tình bất định, thầm không yên, cậu tỉnh lại tí tẹo: tiêu, hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491252/quyen-9-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.