Trương Nhàn ngồi giữa bóng đêm, lẳng lặng nhìn ánh trăng thê lương ngoài cửa sổ.
Lại một ngày 4, lúc này chết sẽ là ai?
Nghe động tĩnh phía sau, cô không quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ông muốn đi đâu?"
Trịnh Minh phun một ngụm nước bọt, "Toilet!"
Người phụ nữ này tuy đẹp, thế nhưng khiến người sợ hãi, nhiều năm như vậy, mỗi lần ở bên bà ta luôn có cảm giác hít thở không thông.
"Trong phòng có toilet."
Trịnh Minh kéo cổ áo, thở ra một hơi, buồn bực nói: "Tôi muốn xuống lầu uống chút rượu."
"Ông không sợ chết sao? Ra cửa này có lẽ không về được." Trương Nhàn tuy gần trong gang tấc, giọng lại nghe rất xa xôi.
Trịnh Minh không nói gì, một lát sau, Trương Nhàn nghe tiếng mở cửa ra ngoài.
Trương Nhàn xoay người, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra ý cười âm lãnh.
...
Rượu có thể khiến người can đảm, cũng có thể đạt được tác dụng gây tê.
Trịnh Minh uống một lúc ba ly Whiskey, sợ hãi mới như giảm bớt.
Ông bật tất cả đèn phòng khách, người hầu bị Trương Nhàn cho lui, phòng khách rộng lớn chỉ có một người, có vẻ cô tịch và bất lực.
Dứt khoát, ông cầm bình Whiskey lên tu, một hơi uống cạn nửa bình, ông uống rất nhanh, sặc đến liều mạng ho khan.
Một bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên vươn ra, vỗ nhẹ lưng ông.
Trịnh Minh sợ đến nói cũng không được, yết hầu chỉ có thể phát ra tiếng "Ôi ôi", bò về phía cửa, bình rượu đặt lên bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491235/quyen-9-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.